Bài thơ chưa được ban quản trị kiểm duyệt sau khi gửi!
15.00
Đăng ngày 27/06/2025 01:09, số lượt xem: 29

Dòng máu Việt chảy trong từng nhịp đập,
Từ mẹ Âu Cơ, từ Lạc Long Quân,
Từ đồng lúa thơm, từ cánh rừng xanh thẳm,
Từ sóng biển vỗ về suốt nghìn xuân.

Dòng máu ấy đỏ tươi như buổi sớm,
Chảy qua bao bão tố, nắng mưa,
Qua năm tháng những bàn tay làm lụng,
Qua nụ cười hiền giữa buổi ban trưa.

Hồn người Việt mang giọng ru của mẹ,
Mang dáng cha cày sâu giữa đồng xa,
Mang tiếng sáo diều vi vu chiều gió,
Mang tiếng trống đồng vọng tự thuở cha ông qua.

Máu ấy chảy qua bao mùa giông bão,
Qua chiến tranh, qua giặc giã tan hoang,
Vẫn ấm nóng, vẫn kiên cường, bất khuất,
Nuôi hồn người, nuôi đất nước vững vàng.

Dòng máu Việt — máu của tình thương mặn,
Biết nhường cơm, sẻ áo giữa gian nguy,
Biết đứng thẳng trước bao điều thử thách,
Biết yêu đời dù nắng gắt, mưa dầm.

Hồn người Việt giản dị mà sâu lắng,
Như đất cằn vẫn nở đoá hoa thơm,
Như dòng sông lặng lẽ nuôi đồng ruộng,
Như trăng làng soi sáng những đêm hôm.

Dòng máu Việt chảy qua em, qua anh,
Qua con trẻ vừa cất lời bi bô,
Qua cụ già mắt mờ nhưng dạ sáng,
Qua bao người lặng lẽ giữ cơ đồ.