Thơ thành viên » Nguyễn Ngọc Linh - Nguyễn Thiên Thành » Trang thơ cá nhân » Gió từ biển cả
Anh bảo: “Sau này mình cưới nhau nhé
Rồi sinh con, năm đứa... hoặc tám thôi...”
Em bật cười, lòng bỗng chốc bồi hồi
Sao hạnh phúc nghe gần và thương thế.
Con của anh và em – mai sau có thể
Sẽ có đôi mắt hiền giống mắt cha
Tóc mềm như mây, như tóc mẹ ngày xa
Và tiếng khóc cũng làm lòng ta nở rộ.
Anh cứ nghĩ về ngôi nhà nhỏ đó
Góc sân con chơi, chim sẻ gọi ngày xanh
Chúng ta thức khuya ru giấc ngủ mong manh
Rồi sáng dậy sớm, lo từng bữa cháo.
Con sẽ lớn theo từng năm, từng tháng
Từng lời ru, từng vết xước đầu gối
Có thể buồn, có thể làm ta mỏi
Nhưng lòng mình sẽ chẳng thấy cô đơn.
Em không trách anh, dù đông hay nhiều con
Vì có anh, có con, là có đủ
Cuộc đời dẫu muôn phần bão lũ
Cũng hoá hiền, khi ta có gia đình.
Rạng sáng ngày 14/6/2025
Viết tặng cho bản thân mình