Anh chạy đến bên bờ — sóng vẫn xanh
Mà không thấy đôi môi em run lạnh
Biển vẫn hát những lời không hò hẹn
Cớ sao lòng lại xót như tanh?

Anh giang tay ôm lấy khoảng mông mênh
Mong một dáng, một mùi hương rất nhẹ
Biển cuộn cuộn như tim anh dâu bể
Nhưng biển này — đâu phải là em!

Em đi rồi! Biển chẳng biết yêu anh
Chẳng biết nhớ, chẳng đau như mắt biếc
Chẳng ấm áp như tay mềm tha thiết
Chỉ gió gào — chát chúa, vô danh.

Anh đã muốn hôn lên màu nước biếc
Như môi em — đỏ mọng dưới chiều nghiêng
Nhưng biển mặn, biển vô tình bất tuyệt
Không như em — yêu quá cũng thành nghiêng.

Anh khát sống — nên anh càng khao khát
Từng phút gần, từng ánh mắt ngời xanh
Biển không chết, biển cứ đầy, cứ hát
Còn em xa... sao lạnh cả chân thành?