Có những quyết định đến từ một cơn cớ rất đỗi giản dị, nhưng lại ẩn sau nó là cả một nỗi niềm chất chứa. Như cụ Tam Nguyên Yên Đổ, sau bao nhiêu năm “trải gió, dầm mưa” của cuộc đời, của thời thế, cụ quyết định làm một việc đơn giản: cạo trọc đầu.


"Vũ tâm son sắt giữa đất trời,
Phong sương mặc kệ, chí chẳng vơi.
Lĩnh cao một cõi hiên ngang đứng,
Soi rọi nghìn năm đất muôn nơi."