Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Nôm
Đăng bởi ltvannhi vào 23/10/2012 08:20
Trải gió, dầm mưa đã lắm rồi,
Phen này cắt tóc để làm tôi.
Trơn tru chẳng có còn ai cứ
Lông lốc tha hồ để mẹ bôi
Cái lược từ đây khôn lối gỡ,
Con đen thôi hẳn hết đường chui;
Cũng toan rắp tiếng làm sư cụ,
Nghĩ lại, song mà chửa chính ngôi.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vũ Phong Lĩnh 武風嶺 ngày 03/10/2025 19:22
Có những quyết định đến từ một cơn cớ rất đỗi giản dị, nhưng lại ẩn sau nó là cả một nỗi niềm chất chứa. Như cụ Tam Nguyên Yên Đổ, sau bao nhiêu năm “trải gió, dầm mưa” của cuộc đời, của thời thế, cụ quyết định làm một việc đơn giản: cạo trọc đầu.
Bình luận nhanh 0
Bạn đang bình luận với tư cách khách viếng thăm. Để có thể theo dõi và quản lý bình luận của mình, hãy đăng ký tài khoản / đăng nhập trước.