Rừng thưa lá ánh hoàng hôn chìm ngập
Biển chiều êm tái nhợt một sắc màu
Chú nai tơ quẫy mình quên bờ vực
Run rẩy chiều mây xuống núi từ lâu

Thân sồi nặng vụt điên cuồng nghiêng ngả
Phải gục đầu buông những tiếng rên than
Dù lác đác lá trên cành tơi tả
Vẫn trơ trơ chịu đến phút suy tàn

Dù chiếc cuối còn trên cành chăng nữa
Hay tung trời theo số phận hẩm hiu
Một cành khô thân bù nhìn ảm đạm
Đám tang nào trong cảnh ngộ buồn thiu

Thôi vậy nhé trái tim sồi rách nát
Có tang thương chết chóc cũng bằng thừa
Đâu sợ gì hoàng hôn hay đêm tối
Nét vàng son lộng lẫy tự ngàn xưa

Thân tơi tả dấu đâu thời tàn tạ
Ôi tiêu tan sự bất tử đời đời
Vết thương lòng còn đớn đau rỉ máu
Đem nhuộm vàng thần thánh hoá mà thôi


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)