Thơ » Nga » Eduard Asadov
Đăng bởi xinbac-tibo vào 28/07/2007 11:24
Сто раз решал он о любви своей
Сказать ей твердо. Все как на духу!
Но всякий раз, едва встречался с ней,
Краснел и нес сплошную чепуху!
Хотел сказать решительное слово,
Но, как на грех, мучительно мычал.
Невесть зачем цитировал Толстого
Или вдруг просто каменно молчал.
Вконец растратив мужество свое,
Шагал домой, подавлен и потерян.
И только с фотографией ее
Он был красноречив и откровенен.
Перед простым любительским портретом
Он смелым был, он был самим собой.
Он поверял ей думы и секреты,
Те, что не смел открыть перед живой.
В спортивной белой блузке возле сетки,
Прядь придержав рукой от ветерка,
Она стояла с теннисной ракеткой
И, улыбаясь, щурилась слегка.
А он смотрел, не в силах оторваться,
Шепча ей кучу самых нежных слов.
Потом вздыхал:- Тебе бы все смеяться,
А я тут пропадай через любовь!
Она была повсюду, как на грех:
Глаза... И смех - надменный и пьянящий...
Он и во сне все слышал этот смех.
И клял себя за трусость даже спящий.
Но час настал. Высокий, гордый час!
Когда решил он, что скорей умрет,
Чем будет тряпкой. И на этот раз
Без ясного ответа не уйдет!
Средь городского шумного движенья
Он шел вперед походкою бойца.
Чтоб победить иль проиграть сраженье,
Но ни за что не дрогнуть до конца!
Однако то ли в чем-то просчитался,
То ли споткнулся где-то на ходу,
Но вновь краснел, и снова заикался,
И снова нес сплошную ерунду.
- Ну вот и все! - Он вышел на бульвар,
Достал портрет любимой машинально,
Сел на скамейку и сказал печально:
- Вот и погиб "решительный удар"!
Тебе небось смешно. Что я робею.
Скажи, моя красивая звезда:
Меня ты любишь? Будешь ли моею?
Да или нет?- И вдруг услышал:- Да!
Что это, бред? Иль сердце виновато?
Иль просто клен прошелестел листвой?
Он обернулся: в пламени заката
Она стояла за его спиной.
Он мог поклясться, что такой прекрасной
Еще ее не видел никогда.
- Да, мой мучитель! Да, молчун несчастный!
Да, жалкий трус! Да, мой любимый! Да!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi xinbac-tibo ngày 28/07/2007 11:24
Một trăm lần về tình yêu của mình
Chàng muốn nói với nàng như lòng muốn
Nhưng mỗi lần, hễ cứ gặp mặt nàng
Lại đỏ mặt, chỉ nói điều vớ vẩn!
Chàng muốn nói ra một lời quyết định
Nhưng khổ đau, lúng búng như lỗi lầm
Chỉ biết đọc cho nàng nghe câu văn
Rồi bỗng nhiên lại thẫn thờ im lặng.
Cuối cùng để mất hết lòng can đảm
Đi về nhà lòng chán nản, u buồn
Và chỉ với bức chân dung của nàng
Chàng cởi mở giống như người hùng biện.
Trước bức chân dung nghiệp dư, đơn giản
Chàng can đảm và thật với chính mình
Chàng kiểm tra những ý nghĩ của nàng
Mà không dám trước con người sống động.
Còn nàng mặc áo thể thao màu trắng
Tay giữ mái tóc ngọn gió mơn man
Nàng đứng cầm trong tay vợt cầu lông
Và nheo mắt, mỉm cười rất đơn giản.
Chàng ngắm nhìn, rời mắt không đủ sức
Và thì thầm rất dịu ngọt những lời
Sau đó thở dài: – Em chỉ biết cười
Còn anh ở đây sau tình thất lạc!
Nàng ở khắp nơi, như điều lầm lỡ:
Ánh mắt, nụ cười – kênh kiệu, gọi mời
Trong giấc ngủ vẫn nghe thấy tiếng cười
Trách sự nhát gan, cho dù đang ngủ.
Nhưng rồi một hôm quyết định ra đi
Khi chàng tự nói với mình: thà chết
Chứ không chịu yếu mềm như giẻ rách
Thiếu câu trả lời sáng tỏ quay về!
Giữa đường phố, tiếng xe cộ rầm rì
Chàng bước về phía trước, như người lính
Để sẽ thắng hoặc thua trong trận đánh
Quyết sẽ không run rẩy trước điều gì!
Nhưng có điều gì vẫn chưa tính đến
Hay đã để rơi đâu đấy dọc đường
Lại đỏ mặt và lại nói cà lăm
Và chỉ nói ra những điều vớ vẩn.
– Thế là hết! – Chàng ra đường phố vắng
Rồi lấy ra bức ảnh của người yêu
Ngồi lên ghế và nói rất u sầu:
– Vậy là đã chết rồi “đòn quyết định!”
Chắc em buồn cười. Rằng anh e sợ
Hãy trả lời, ngôi sao đẹp của anh
Em có yêu? Em có là của anh?
Có hay không? – Và bỗng nghe rằng: – Có!
Điều mê sảng? Hay con tim lầm lỡ?
Hay tiếng rì rào của chiếc lá phong?
Chàng ngoảnh lại: trong ánh lửa hoàng hôn
Nàng đã đứng phía sau lưng chàng đó.
Chàng có thể thề thốt rằng vẻ đẹp
Của người yêu chưa nhìn thấy bao giờ.
– Người đau khổ, im lặng của em à
Em yêu anh! Kẻ nhát gan tội nghiệp!
Gửi bởi Trăng Quê ngày 01/11/2008 11:34
Một trăm lần định nói yêu em
Nói mạch lạc. Những điều muốn nói!
Nhưng cứ gặp là anh thật bối rối,
Đỏ mặt rồi lại nói loanh quanh!
Muốn nói lời quyết định thật nhanh,
Nhưng, khổ đau, lúng búng chẳng thành lời.
Đọc làm gì tiểu thuyết Tônxtôi
Rồi bỗng nhiên thẫn thờ im lặng.
Cuối cùng mất hết lòng can đảm
Trở về nhà chán nản, buồn ghê.
Lôi tấm ảnh em, nói hả nói hê
Chàng cởi mở như một nhà hùng biện.
Trước tấm ảnh người yêu thánh thiện
Chàng uy nghi, dũng mãnh nói một mình
Chàng đoán mò bí ẩn của người xinh
Mà chịu chết trước mặt nàng, im lặng
Trong bộ đồ thể thao màu trắng
Nàng đưa tay giữ lọn tóc bay,
Vợt bóng bàn nắm chắc trong tay
Và, nheo mắt mỉm cười đôn hậu.
Chàng ngắm nhìn người yêu đau đáu,
Bao yêu thương dịu ngọt ngỏ lời.
Rồi thở dài: - Em chỉ biết cười,
Kẻ thất tình chỉ một mình tôi!
Nàng ở khắp nơi, như kẻ trêu ngươi
Ánh mắt…nụ cười - gọi mời quyến rũ
Nhạo kẻ nhát gan cho dù đang ngủ
Cả trong mơ nghe tiếng nàng cười .
Rồi một hôm người hùng thấy đủ rồi
Chàng quyết định, là có chết thì thôi,
Lần này. Chả thèm nhũn như giẻ rách đâu
Sẽ không về nếu trả lời không rõ!
Giữa đường phố ầm ào xe cộ
Chàng bước đi người lính hiên ngang.
Dù thắng dù thua cũng phải đoàng hoàng,
Không run rẩy đi đến cùng mới được!
Nhưng có điều gì vẫn chưa tính trước,
Hay làm rơi đâu - đó dọc đường,
Lại đỏ mặt, và thật ẩm ương
Và lại nói ra những điều vớ vẩn
– Thế là hết! – Chàng ra đường phố vắng,
Lại lôi ra ngắm ảnh người yêu,
Ngồi trên ghế vẻ mặt rất tiêu điều:
- Thế là tiêu tan "đòn quyết định"!
Chắc em buồn cười. Rằng anh nhát tính.
Hãy nói đi ngôi sao đẹp của anh:
Em yêu anh? Em sẽ là của anh?
Có hay không? - Và bỗng nhiên nghe: Có!
Đang mê sảng? Hay con tim lầm lỡ?
Hay tiếng rì rào của chiếc lá khô?
Chàng ngoảnh lại: trong hoàng hôn màu lửa
Nàng đứng đằng sau tự bao giờ.
Chàng thốt lên, ôi quá tuyệt vời
Đôi mắt nàng chưa bao giờ như thế.
- Kẻ đau khổ! Kẻ yêu thầm lặng lẽ!
Em yêu anh! Đồ nhát gan à!