Hồn tôi đó, cái hồ chiều thu đẹp
Mặt trời tà gửi ánh lửa hắt hiu
Sóng nhẹ run chim không vờn cánh tuyết
Nước mênh mông bằn bặt tiếng bơi chèo

Tất cả ngủ yên. Mảnh pha lê trong vắt
Nguội dần đi trong băng giá trời đêm
Không tiếng vang, không vết nhăn, không than trách
Là tấm gương soi tỏ những ưu phiền

Bà đâu thấy ở cảnh hồ thanh vắng
Nước êm trôi mới đấy đã xa vời
Ở khoảng bao la không gì dao động
Hạnh phúc hồ được lặng tiếng im hơi

Được phản chiếu an hoà chốn bờ xanh thân thiết
Sáng trong hơn khi chẳng điểm tô nhiều
Chẳng mất gì nơi ảnh hình diễm tuyệt
Của con người hồ lặng đón bước chân yêu

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)