Mặt trời xanh của tôi của tác giả Nguyễn Viết Bình là một bức tranh xinh đẹp và hùng vĩ của thiên nhiên. Những tán cọ rộng được tác giả ví với một mặt trời xanh, biến không gian trở nên tươi sáng.

Phần này mở đầu bằng một câu hỏi chính là liệu đã có ai lắng nghe tiếng mưa trong rừng cọ chưa. Tiếng mưa được so sánh với tiếng thác dội về và tiếng gió ào ào, tạo nên một hình ảnh sống động và mạnh mẽ. Chúng ta cảm nhận được sự bao bọc, sự sống động và quyền năng của rừng cọ thông qua âm thanh mưa và gió. Dường như trong rừng cọ, mưa và gió đều trở nên to lớn hơn, như là những người khổng lồ đang canh giữ. Phần thứ hai chuyển cảnh đến những người đã lên rừng cọ vào một buổi trưa hè. Hình ảnh người nằm gối đầu lên thảm cỏ, ngắm nhìn trời xanh và tán lá che làm chúng ta cảm nhận được sự bình yên và hài hoà với thiên nhiên. Bức tranh tràn đầy sắc màu và sự tĩnh lặng của khung cảnh đem lại sự thư thái và sự thoải mái trong tâm hồn.

Phần cuối cùng của bài thơ thể hiện tình cảm yêu thương và sự kết nối tình thân giữa tác giả và rừng cọ. Tác giả gọi tên rừng cọ và tỏ ra yêu thương, gọi lá cọ là “mặt trời xanh của tôi”. Câu thơ này tạo ra một cảm giác sâu lắng và gắn kết giữa tác giả và vẻ đẹp tự nhiên. Sự tương tác giữa con người và thiên nhiên được tác giả diễn tả một cách tinh tế và yêu thương, mang đến một tâm trạng đầy ngưỡng mộ và lòng biết ơn.

Mặt trời xanh của tôi toát lên một không khí trong lành, bình yên và tươi mát của rừng cọ. Từ những câu hỏi đơn giản, tác giả đã sử dụng những hình ảnh sống động để tạo nên một bức tranh tự nhiên tuyệt đẹp và cảm xúc phong phú. Bài thơ khơi gợi sự kỳ diệu của thiên nhiên và tình yêu mãnh liệt của con người đối với vẻ đẹp tự nhiên.