Khi tối đêm vỡ vụn trong vũng nước
Một lá non đung đưa
Như đung đưa con mình vào giấc ngủ
Khi ánh đèn xâu chuỗi những hạt mưa
Trang điểm trên vai em
Lấp lánh, rồi rơi xuống đất
Em nói, không
Giọng em kiên quyết nhất
Nhưng nụ cười lại lộ ra bí mật trong lòng
Mây đen la đà lấy bàn tay ẩm ướt
Xoa mái tóc của em
Xoa hương thơm của hoa và hơi thở anh nóng hổi
Bóng người dưới đèn đường kéo dài ra mãi
Nối mỗi nút giao, nối mỗi giấc mơ hoa
Dùng lưới bắt đi bí ẩn niềm vui sướng chúng ta
Nỗi đắng cay xưa đọng thành nước mắt
Thấm ướt khăn tay của em
Bị lãng quên trong tối mò lỗ cửa
Cho dù sáng sớm ngày mai
Họng súng và mặt trời đầm đìa máu đỏ
Bắt chúng ta giao nộp tuổi xuân, cây bút, tự do
Anh cũng không giao cái đêm ấy bao giờ
Anh quyết không đưa em ra giao nộp
Hãy để bức tường bịt miệng anh
Hãy để bầu trời anh cho dây sắt này chia cắt
Máu vẫn trào dâng khi trái tim còn đập
Nụ cười em sẽ in trên mảnh trăng hồng
Đêm đêm mọc trước khoang cửa sổ
Đánh thức anh nỗi nhớ.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)