Em đến gần. Không tỏ ra xúc động
Nhìn vào ô cửa sổ hững hờ.
Em ngồi xuống gần như là phỗng
Tư thế ngồi em đã chọn từ xưa.

Trở thành vui vẻ – khỏi cần phải nói
Còn trở nên chăm chú – quả khó ghê…
Hay mệt, lười đã hoàn toàn chi phối
Sau những đêm vui vẻ của tháng ba?

Những câu chuyện tầm phào, trống rỗng
Vẻ oi bức của những ngọn đèn vàng
Và những đường ngôi mái tóc thấp thoáng
Dưới bàn tay sôi nổi hân hoan.

Người đối thoại lại mỉm cười lặng lẽ
Với hy vọng tràn trề nhìn ngắm cô kia…
Người thừa kế của tôi hạnh phúc, giàu có
Cô hãy đọc lời di chúc của tôi đi.