I
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày.

II
Ăn mày thì phải lang thang
Quần manh áo mảnh rộn ràng khắp nơi
Chân đạp đất đầu đội trời
Ở đâu không có con người thì đi

III
Hồn tôi như một lá bùa
Lửng lơ treo giữa cơn mưa đặc trời
Bao giờ vật đổi sao dời
Tiểu đâu ra đứng bùa rơi mà cầm

IV
Bước chân tới cửa nhà chùa
Bỗng trông Hạc đứng lưng Rùa mà đau
Chuông thờ lạc lối về đâu
Nhà sư vẫn một áo nâu khiêm nhường

V
Vào chùa gọi Bụt bằng anh
Bỗng đâu sấm nổ tan tành trên không
Biết mình lỗi với tổ tông
Chùa thiêng chuông đổ cơn giông lại ngừng


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Một bức tranh

Tác giả như là một hoa sĩ vẽ nên bức tranh ấy rồi đi ,để lại cho người đọc nỗi xốn xang ,ray rức .
Đang trưa ăn mày vào chùa để làm gì nhỉ ?Đơn giản là vào để xin một bữa cơm trưa ,đói .Có sư trực tiếp ra đón chào đàng hoàng ,nhưng lại cho một lá bùa ,đói hoàn đói.Cái đẹp ở đây chính là sự lặng im (ăn mày có nhu cầu nhưng nhà sư chẳng có đâu mà mời!),họ hiểu nhau ,họ trân trọng nhau .Nhà sư cho nhưng cho một lá bùa ,đó là cả một tấm lòng !Còn ăn mày thì bỏ lá bùa vào túi chứ không vứt !Cả hai cử chỉ này đều đep như nhau
Một trái tim đau ,sự cao cả của Đồng Đức Bốn




Nghêu ngao giữa chốn dương trần
Phù hoa đổi lâý phù vân cười xoà
                          -ĐẶNG ÂN-
104.30
Trả lời
Ảnh đại diện

Cái cần

Trưa đói vào chùa ăn mày
Sư ra cơm chẳng bát đầy bát vơi
Thương người dạ đói sư cười
Có gì cao quí cho người xỏ xin
Đành vào viết một chữ 'Tiên'
Thánh hiền xưa đói mới lên thiên đàng
Mong người thoát nợ trần gian
Đói đời đã sánh khổ ngàn kiếp sau?
Mắt tràn giọt lệ xám màu
Nhà chùa nghèo lắm đừng vào ăn xin


84.25
Trả lời
Ảnh đại diện

100 bài thơ hay nhất của thế kỷ xx

Đây là một trong 100 bài thơ hay nhất của thế kỷ xx


25.00
Trả lời
Ảnh đại diện

Vào chùa

Giữa trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Ăn mày chẳng biết làm gì
Lá bùa đút túi lại đi ăn mày.


Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ tận tri thu
64.17
Trả lời
Ảnh đại diện

Đôi nét về bài thơ "Vào chùa"

Tác phẩm này giống như một hồi chuông cảnh tỉnh chúng ta mà Đồng Đức Bốn đã gióng lên. Kẻ ăn mày trong bài thơ chính là đại diện cho những con người nông cạn, thiếu hiểu biết, không biết tự đi tìm giá trị sống cho mình mà chỉ dựa vào sự bố thí của người khác, Lá bùa sư cho là một lời ngầm ý rằng: hãy đi học, hãy tự làm việc mà nuôi sống lấy bản thân mình đi; ta không cho con thức ăn, nhưng ta cho con một thứ còn giá trị hơn thế. Hay cũng có thể hiểu lá bùa ấy như một lời an ủi cho tâm hồn của người ăn mày, và nhắc nhở y về những phép nhiệm màu vẫn ẩn hiện trong thế gian mà Phật đã ban cho con người. Nhưng y nào có nhìn thấy được phép màu đó. Rốt cuộc, lá bùa thiêng liêng ấy lại bị nhét túi, còn ăn mày lại đi ăn mày, và cả đời y sẽ chẳng thể nào thoát khỏi số kiếp ăn mày ấy. Trong cuộc sống, cũng có biết bao những con người như vậy: không biết tự thay đổi để làm cho mình tốt đẹp hơn nên mãi mãi sẽ chỉ là một kẻ vô dụng, đến một lúc nào đó sẽ lặng lẽ ra đi khỏi thế gian này như một cái bóng mà chẳng ai hay biết. Đó là những kẻ ăn mày - không chỉ về vật chất, mà còn là tinh thần.


Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ tận tri thu
74.71
Trả lời
Ảnh đại diện

Đại ý bài vào chùa

Cho dù phép thần thông của Phật cũng không thể thay đổi số phận của kẻ lười biếng.


25.00
Trả lời