Dưới đây là các bài dịch của Cẩm Hà. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Tượng đài (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Cẩm Hà

Ta dựng cho mình tượng đài thần thánh,
Lối người qua không mọc chút rêu mờ
Mang lên cao bằng mái đầu kiêu hãnh
Hiên ngang vượt lên cột Alexander.

Ta không chết - Hồn ta trong đàn hạc
Chẳng hư hao, vượt qua cốt tro tàn–
Dưới trăng vàng trên cõi nhân gian
Ta vinh quang, chỉ cần nhà thơ sống.

Tiếng ta vang khắp nước Nga rộng lớn,
Bằng mọi ngôn ngữ của người ta được đọc lên,
Cả dòng dõi tự hào người Xla-vơ, người Tungu hoang dã,
Cả người Finn, và người Kalmyk bạn của thảo nguyên.

Giữa lòng dân ta được yêu thương mãi,
Với cây hạc cầm ta thức dậy thiện lương,
Ca ngợi Tự do giữa kỷ nguyên khắc nghiệt
Kêu gọi xót thương cho những kẻ lầm đường.

Hỡi Nàng thơ hãy theo Lời Thiên Chúa,
Vương miện không cần, tị hiềm chẳng sợ,
Vu vạ, ngợi khen cũng chỉ thờ ơ
Ganh đua làm chi với mấy gã khù khờ.

Ảnh đại diện

“Yêu anh nhé, yêu đi, vầng trăng lạnh...” (Fyodor Sologub): Bản dịch của Cẩm Hà

Yêu anh nhé, yêu anh, vầng trăng lạnh
Hãy để chiếc tù và bằng ngọc của em
tấu khúc về anh vang vọng khắp trời đêm.
Khi em hiện ra, sáng ngời, băng giá,  
Trên trái đất dữ này chẳng ai yêu anh cả.

Đêm của em sẽ lập lòe thắp lửa!
Anh bơ vơ trên trái đất, u sầu
Ôi biết bao lần từ bóng tối thẳm sâu
Anh dõi theo em, lòng đắm say con thuyền em lướt tới!

Rồi anh lại đi giữa tiếng ngày rì rầm không dứt
Và bải hoải rã rời, và bất định đường anh
Vẫn len lỏi vào hồn ánh sáng em xanh
Ôi trăng lạnh, yêu anh đi, yêu nhé!

Ảnh đại diện

Nếu tình yêu bỏ đi! (Eduard Asadov): Bản dịch của Cẩm Hà

Ta định làm gì ngày tình bỏ ta đi
Chạy đến bên người nỉ non, trách móc?
Hay nổi giận, hay van xin khóc lóc?
Hay hạ mình, hay thuyết phục, đôi co?
Chút kỷ niệm lung linh nhắc người trong hồi ức
Viễn cảnh chia ly đầy cay đắng ngậm ngùi
Gợi chút lòng trắc ẩn, đợi ngày trôi
Níu chút thời gian, chẳng thể là mãi mãi...

Cũng có thể nỗi sợ niềm đau chôn chặt sau đáy mắt
Hãy nói yêu người, xin người đừng lấy mất niềm vui
Và nếu người làm ngơ thì chấp nhận rút lui
Mở rộng cửa nhà,
           "Chẳng giữ anh đâu! Xin vĩnh biệt..."

Ta biết chứ, sẽ vô cùng đắng cay khốn khổ
Nhưng dẫu có khóc than thì cũng phải ngẩng đầu
Tình yêu ra đi, chỉ còn lại khổ đau
Đừng lê lết van xin,
           mà hãy sống làm con người kiêu hãnh!

Ảnh đại diện

Đến ngày tận thế (Konstantin Balmont): Bản dịch của Cẩm Hà

Có thể rồi khi dứt áo ra đi,
Với anh em sẽ lạnh lùng hơn thế
Nhưng đến phút cuối cùng, suốt cuộc đời dâu bể,
Bạn tình ơi, em vẫn thuộc về anh.

Vẫn biết niềm đam mê mới đến nhanh
Bên người khác rồi em đành quên lãng
Nhưng vẫn đấy những bóng hình dĩ vãng
Tận đáy lòng day dứt mối tình xưa.

Rồi khoảnh khắc êm đềm mà xa xót:
Trong ánh ngày đã xa hút mong manh
Bên người khác ghé bến đời bất tuyệt
Em sẽ xao lòng - và sẽ nhớ về anh.

Ảnh đại diện

“Ta nhớ biển trước khi cơn bão đến...” (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Cẩm Hà

Ta nhớ biển trước khi cơn bão đến:
Ta ghen với từng con sóng trào dâng
Sóng trập trùng lớp lớp mênh mông
Mang tình yêu dưới chân nàng phủ phục!
Ta ước ao cùng từng ngọn sóng
Hôn ngón chân yêu kiều bằng dịu nhẹ bờ môi!
Không, chẳng bao giờ giữa  năm tháng sục sôi
Cuồng nhiệt nấu nung thời ta trai trẻ
Ta từng mong, xót xa đến thế,
Hôn đôi môi nàng Armide  tuổi xuân
Hay đôi má hồng rực bỏng thanh tân
Hay bầu ngực, tràn đầy náo nức;
Không, chưa bao giờ tâm hồn ta day dứt
Đến dường này vì khao khát đam mê!

Ảnh đại diện

Chỉ tình yêu (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Cẩm Hà

Chỉ tình yêu – vui cho đời giá lạnh
Chỉ tình yêu – đau cho những con tim:
Tình tặng người vui một thoáng mong manh
Mà cay đắng biết đâu là đoạn kết.
Ai trong sướng vui, thời thanh xuân rực rỡ
Thoáng vui kia bắt được giữa đường bay
Ai hân hoan trong đắm say hoan lạc
Chinh phục hồng nhan cả thẹn thơ ngây!
Nhưng có ai vì tình không day dứt?
Này các ca sĩ tự do bằng cảm xúc!
Trước người đẹp cả thâm tâm qui phục,
Hát khúc mê tình – và kiêu hãnh đưa tay
Dâng tặng nàng vương miện cuộc đời này.
Cupid đui mù, độc ác và thiên kiến
Mang cho anh gai nhọn lẫn hoa tươi,
Cùng nữ thần Thi ca giao ước
Niềm vui sướng kia ban phát một đôi người;
Ngài đem nỗi buồn buộc ràng dăm kẻ khác,
Rồi tặng chút lửa tình không mãn ý mong manh.
Hỡi những người theo gót các nhà thơ!
Anh biết lắm vị ngọt ngào cuộc sống;
Như ánh bình minh, rọi năm dài tháng rộng.
Người xướng ca tình yêu! Hãy ca ngợi niềm vui,
Nóng rực bờ môi nghiêng xuống những bờ môi,
Trong vòng tay ôm cứ xuôi tay nhắm mắt;
Câu tình thơ cứ nỉ non khoan nhặt!
Tôi với người nào có thể ghen tuông.
Người xướng ca tình yêu! Anh thấu hiểu nỗi buồn,
Và năm tháng đời anh trôi trên gai nhọn;
Kết cục của mình xốn xang mời gọi;
Kết cục kia rồi, trong cuộc sống xa xôi
Anh chẳng thấy trò vui thoáng chốc qua rồi;
Không, dẫu hoan lạc đời này không tìm thấy
Ít ra thì anh gặp đấy quang vinh,
Anh bất tử cùng nỗi đau khổ của mình!
Vận mệnh này số phận chẳng cho tôi:
Dưới những đám mây âm u ảm đạm,
Ở giữa thung hoang, nơi rừng đêm sầu thảm,
Tôi lẻ loi rầu rĩ bước chân buồn.
Sương xám bờ hồ những buổi chiều buông
Trong khổ đau tôi thường rơi nước mắt
Nhưng tôi chỉ nghe, đáp lời tôi than khóc
Tiếng sóng lao xao và tiếng vọng rừng sồi.
Giấc mộng lạnh lùng có dứt giữa hồn tôi,
Có thắp sáng vần thơ niềm đam mê hoan hỉ,-
Bầu nhiệt huyết sinh sôi, rồi lụi tàn lặng lẽ:
Nguồn cảm hứng không thành rồi cũng sẽ trôi đi.
Hãy để tình yêu cho người khác tôn vinh,
Người ấy yêu và được yêu mãi mãi!..
Tôi yêu tôi yêu!.. nhưng tiếng tôi khổ ải
Chẳng động lòng nàng; nàng chẳng hé môi xinh
Cười với vần thơ đơn sơ viết cho mình.
Hát nữa làm chi? dưới gốc phong đồng trống
Tôi để lại cây đàn mãi mãi bị bỏ rơi
Cho làn gió nhẹ nhàng hoang vắng,
Và chút tài hèn như khói vẩn rồi thôi.

Ảnh đại diện

Mong ước (Cứ lê bước những ngày dài mệt mỏi) (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Cẩm Hà

Chậm chạp trôi đi những ngày tháng đời tôi,
Mỗi khoảng khắc qua trong trái tim rời rã
Làm đắng cay thêm mối tình chưa thỏa
Những mơ ước điên cuồng day dứt trở trăn.

Nhưng tôi lặng im; chẳng một tiếng than van;
Tôi để lệ rơi; lệ cho tôi an ủi;
Tâm hồn tôi, cầm tù trong buồn tủi
Trong nước mắt tìm chát đắng niềm vui.

Giờ khắc sống ơi! Ta chẳng tiếc, đi đi,
Biến vào đêm đen nào ảnh hình ma quái;
Ta trân quý nỗi khổ đau tình ái-
Ta chết cũng đành, nhưng xin chết còn yêu.

Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]