Hun kiểu Việt Nam
Ngoại tui hun
như thể trái bom nổ ở sau vườn,
nơi húng lủi và bông lài quyện hương
qua cửa sổ nhà bếp,
như thể đâu đó, một cơ thể đang tan lìa
và lửa đương lan ngược lên
qua từng thớ thịt đường gân trên đùi thằng bé,
như thể để thoát ra, cơ thể mi
phải bước qua một vết thương há miệng.
Khi ngoại tui hun,
không ôm ấp kiểu cách, không nhạc nhẽo du dương
mím môi, ngoại hun như thể đang hít cả mi
vô trong ngoại, mũi ghì vô má
để tìm lại lưu giữ mùi của mi
để mồ hôi mi kết thành những giọt vàng
ở trong phổi ngoại, như thể khi ngoại ôm mi,
cái chết cũng đang khoá tay mi lại.
Ngoại tui hun như thể lịch sử
chưa từng kết thúc, như thể đâu đó,
một cơ thể vẫn đang
lìa tan.