Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [92] [93] [94] [95] [96] [97] [98] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

thayhuynh50

THÚ VUI BÓNG BÀN


Bóng bàn nhè nhẹ mà hay,
Mải chơi chẳng biết mê say thuở nào,
Chiều chiều lòng cứ nao nao,
Được về chốn ấy mong sao gặp người,
Chào nhau chỉ ánh mắt cười,
Mà trong sâu thẳm bao lời thiết tha,
Nhịp chân bước đẹp hài hòa,
Bàn tay vẫy nhẹ bóng xa cuối bàn,
Giờ đây phú quý chẳng màng,
Chỉ xin một chút nhẹ nhàng thú chơi,
Trải lòng để được thảnh thơi,
Cho đời nhặt nốt tình rơi cuối mùa,
Bóng bàn chẳng thắng chẳng thua,
Cái hay là được trêu đùa với nhau,
Buồn thay khóe mắt anh sầu,
Khi em vụt mạnh bóng sâu cuối bàn,
Anh ơi xin chớ bẽ bàng,
Bóng em nếu biết chỉ nhẹ nhàng dúi thôi,
Bóng bàn là thế anh ơi,
Cứ cầm chắc vợt cứ chơi nhẹ nhàng,
Đông qua chắc hẳn Xuân sang,
Đừng chê bóng xấu mà mang nợ người,
Vui lên anh nhé tuyệt vời …

             T.H.H.
Sự thật phũ phàng
Là thang thuốc bổ !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

tongtranlu

thayhuynh50 đã viết:

http://i768.photobucket.com/albums/xx325/thayhuynh50/Giadinhkhitieu1.jpg

  LỬA

  Vợ tôi nếu gặp được bài
"Thơ Em"tôi viết thì Ngài bỉu môi
  Lửa trời đốt đá thành vôi
Lửa ghen đã bén,thơ ôi cháy tàn!

     19/9/2011-  TTL
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thayhuynh50

Việc này cũng khó luận bàn,
Xem thơ ai viết cho nàng ra sao,
Nếu là một áng thanh tao,
Đọc xong lòng cứ nao nao bồi hồi,
Thì dù đá đốt thành vôi,
Cái vần thơ ấy đốt rồi lại mê ...

          T.H.H.
Sự thật phũ phàng
Là thang thuốc bổ !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

khitieu

thayhuynh50 đã viết:
THÚ VUI BÓNG BÀN

Bóng bàn nhè nhẹ mà hay,
Mải chơi chẳng biết mê say thuở nào,
Chiều chiều lòng cứ nao nao,
Được về chốn ấy mong sao gặp người,
....
Bóng bàn là thế anh ơi,
Cứ cầm chắc vợt cứ chơi nhẹ nhàng,
...
Anh ơi xin chớ bẽ bàng,
Bóng em nếu biết chỉ nhẹ nhàng dúi thôi,
             T.H.H.
http://i1080.photobucket.com/albums/j334/tan1928/Huynh_BB3.gif

Nhẹ nhàng mà cũng hết hơi
Hai em trẻ quá còn tôi...một mình...
Giá còn cái tuổi học sinh...
KT 18.9.11
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thi Hoàng


  LỬA

  Vợ tôi nếu gặp được bài
"Thơ Em"tôi viết thì Ngài bỉu môi
  Lửa trời đốt đá thành vôi
Lửa ghen đã bén,thơ ôi cháy tàn!

     19/9/2011-  TTL


Mách Nước
Lửa ghen mà bén vào thơ
Tạt cho gáo nước "tơ mơ của đời"**
Chỉ cần nửa gáo nước thôi
Lửa ghen tắt ngấm- Chao ôi! Lửa buồn...
                    19.9.2011-TH
** Các ông chồng thường dùng bạo lực... và đe doạ vợ:tơ lơ mơ ông cho...(cái gì đấy- có thể là quả đấm, cái bạt tai- nhưng các thi sĩ thì không dùng vũ lực...còn dùng bằng cái gì thì tuỳ cơ ứng biến bác TTL ạ. TH đùa chút cho vui thôi mà.)

Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

khitieu


Trang thơ dù cháy thành than
Tứ thơ đã ngấm tâm can khó dời
Lửa trời nung đá thành vôi
Lửa ghen thử thách lòng tôi với nàng
                    … THƠ
KT 20.9.11
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

khitieu


Nhớ Người.


Nhớ người đội đá nung vôi
Tôi vôi cho chín để tôi quyệt trầu
Trầu vôi nay đã gặp cau
Đôi môi thắm đỏ má nâu ửng hồng
Người ấy giờ  vẫn còn không
Trạnh lòng thương nhớ sầu đong vơi đầy.
KT 20.9.11
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đan Hạ

khitieu đã viết:
thayhuynh50 đã viết:
THÚ VUI BÓNG BÀN

Bóng bàn nhè nhẹ mà hay,
Mải chơi chẳng biết mê say thuở nào,
Chiều chiều lòng cứ nao nao,
Được về chốn ấy mong sao gặp người,
....
Bóng bàn là thế anh ơi,
Cứ cầm chắc vợt cứ chơi nhẹ nhàng,
...
Anh ơi xin chớ bẽ bàng,
Bóng em nếu biết chỉ nhẹ nhàng dúi thôi,
             T.H.H.
http://i1080.photobucket.com/albums/j334/tan1928/Huynh_BB3.gif

Nhẹ nhàng mà cũng hết hơi
Hai em trẻ quá còn tôi...một mình...
Giá còn cái tuổi học sinh...
KT 18.9.11


Cháu chào hai bác khitieu và thayhuynh50:

Thấy hai bác rất mê bóng bàn, hợp gu bố cháu quá, cháu gửi vào trang thơ bác một bài tản văn cùng đề tài. Tuy không phải là Thơ mới,nhưng cháu  mong BĐH không đánh lỗi spam- cháu sẽ có bài thơ về đề tài này gởi sau ạ!

“THẦY GIÁO” DẠY MÔN BÓNG BÀN

Bố tôi là một người đàn ông nghiêm nghị và có phần khô khan nhưng tôi luôn rất thần tượng bố. Bố đã hy sinh cho mẹ con tôi rất nhiều, năm tháng trôi qua, mẹ vẫn kể những câu chuyện về bố với cái mở đầu "ngày xưa". Nội dung câu chuyện hầu như đều nhắc đến quãng thời gian mẹ đi học xa, bố một mình chăm nom cho 3 anh em tôi với bao nhiêu là vất vả, nhọc nhằn.

Ông anh trai thứ hai của tôi - luôn rất ngang tàng, lúc nào cũng nhắc lại thủa ấu thơ bắt đầu từ "câu chuyện bóng bàn". Anh kể hồi đó bố làm hiệu trưởng, bố vẫn thường dẫn anh và anh cả lên trên trường để dạy đánh bóng bàn. Cũng nhờ những buổi trưa hè chăm chỉ luyện tập ấy mà anh cả tôi mang theo niềm tin đến tận các đấu trường... từ trong cái huyện bé xíu ra thi ở thành phố, rồi ở tỉnh. Còn với ông anh trai thứ hai, thì : "môn bóng bàn í mà, anh chỉ học để biết cho oách thôi!". Cũng vì nghĩ "chỉ cho oách thôi", mà theo như lời bố tôi nói, anh chẳng bao giờ vượt mặt được lũ trẻ con trong xóm, chứ đừng nói đến chuyện ngang tầm với "sư phụ bóng bàn" là bố tôi.

Thời gian trôi qua. Đến nay các anh tôi đều đã có gia đình, và đều lập nghiệp xa nhà. Tôi đương nhiên trở thành đứa nhóc duy nhất trong nhà, tha hồ nhõng nhẽo và giận dỗi. Bố mẹ cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu và sống một cuộc sống rất êm ả, ổn định, không còn lo lắng chuyện bon chen chức tước, địa vị trong xã hội nữa. Bố nhớ ngày xưa nên mua bàn bóng bàn về kê ở góc sân, thi thoảng bố lại dạy tôi và mẹ "những pha cầu cơ bản", chẳng để làm gì cả, chỉ để tốt cho sức khỏe, vậy thôi!

Anh hai tôi đi công tác rẽ qua nhà. Bố tôi nổi hứng rủ anh "thầy - trò tập luyện bóng bàn như xưa" và nhắc đến câu chuyện anh tôi hiếu thắng, mỗi lúc thua mặt mày bí xị, thậm chí bỏ bữa, và cả khóc lóc tức giận nữa. Có lẽ vì thế mà anh không tham gia thi đấu ở bất kỳ giải gì. Nghe lại những câu chuyện ấy, anh cười - nụ cười hiền và điềm đạm. Công việc, thời gian, gia đình đã giúp anh chín chắn hơn rất nhiều so với ngày trước.

Trận giao đấu bóng bàn trở nên căng thẳng. Tôi làm trọng tài cũng nín thở với từng pha bóng gay cấn. Một điều dễ nhận thấy là bố tôi - người đàn ông đã gần 60 tuổi - vẫn còn những đường bóng linh hoạt, sắc sảo lạ thường. Nhưng làm sao bì được với sức trẻ như anh hai. Những cú bóng xoáy, đập bóng uyển chuyển, nhẹ nhàng của anh có vẻ như rất hiệu quả. Bố luống cuống thấy rõ, tình thế rõ ràng đảo ngược, cả 5 trận bố chỉ thắng có một, với sự "nhường nhịn" có thể thấy rõ từ anh tôi.

Đến tận lúc ngồi bên ấm trà, tôi hỏi:
- Sao anh không cười đắc thắng khi thắng được "sư phụ bóng bàn", đó chẳng phải mong ước của anh từ hồi bé đó sao?
Anh lắc đầu, trầm ngâm:
- Không hiểu sao anh lại cảm thấy buồn. Khi chúng ta lớn lên... thì cha mẹ lại yếu đi. Có một cái gì như là sự xót xa, mất mát vậy.
Tôi ngẩng lên. Mắt đã ươn ướt, chén trà bỗng đắng ngắt trong miệng.
Thầy giáo bóng bàn ơi!
Yêu trả góp một kiếp người, anh ạ!
Cũng sống rồi cũng chết cũng hư không...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

khitieu

http://i1080.photobucket.com/albums/j334/tan1928/suoitien21.jpg

Suối Tiên


Tìm đến Suối Tiên để ngắm Tiên
Nơi đây nhân tạo cảnh thiên nhiên
Dụ Tiên đến tắm Tiên không đến
Chỉ thấy chân dài đến ngó nghiêng
KT 29.9.11
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thayhuynh50

http://i768.photobucket.com/albums/xx325/thayhuynh50/vangthu21.jpg

Sự thật phũ phàng
Là thang thuốc bổ !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [92] [93] [94] [95] [96] [97] [98] ... ›Trang sau »Trang cuối