NẾU... Rudyard Kipling Nếu con có thể nhìn sự nghiệp đời con tan nat Mà không nói một lời,băt tay xây dựng lại ngay sau; Hay chỉ một ván thua đành mất hết số tiền được vài trăm ván trươc Mà không một phản ứng nào,không một tiếng kêu;
Nếu con có thể làm tình nhân mà không điên dại vì tình Nếu con có thể kiên cường mà tính vẫn dịu hiền Biêt bị mọi người ghet mà không hề ghet lại Vẫn đấu tranh để bảo vệ lấy mình;
Nếu con có thể nghe những điều con phat biểu Bị xuyên tạc bởi lũ cùng đồ nhằm kich động những thằng điên Và nghe miệng chúng nói dối về con những lời bẩn thỉu Mà con không hề dối trả một lần;
Nếu con có thể thanh cao mà vẫn gần gũi mọi người, được ai nấy mên thương Nếu con có thể làm người dân mà khuyên bảo cac hàng vua chúa Nếu con có thể yêu mến bạn bè như những bà con ruột thịt bình thường Dù trong số họ chẳng ai đáng tri âm tri kỷ
Nếu con biêt suy tư và nhận thưc Mà không trở thành kẻ hoài nghi hay phá hoại bao giờ Biêt mộng mơ mà không để mộng mơ sai khiến lại mình Biêt suy tư mà không chỉ làm một kẻ suy tư
Nếu con có thể rắn lòng mà không lên cơn giận dữ điên khùng Nếu con có thể hiên ngang mà không hề dại dột nếu con biêt nhân từ,biêt khôn ngoan đúng mưc Mà không làm ra vẻ từ bi,không lên mặt dạy đưòi;
Nếu con có thể gặp thât bại đó rồi thành công ngay sau đó Và với hai gã dối lừa này con đối xử như nhau thôi Nếu con có thể giữ nguyên vẹn cái đầu con và dũng khí Khi mọi người đánh mât cả hai;
Thì luc đó vua chúa,thần linh,vận may và chiến thắng Sẽ muôn đời trở thành nô lệ dưới chân con Và hơn cả đế vương,hơn cả vinh quang,thánh thần Con trai ạ! Con sẽ là một con người đúng nghĩa.
Bài thơ:TIỀN ĐỒ của thày giáo Trần Hoá Long(Quê quán:Huyện Đức Phổ tỉnh Quảng Ngãi)-Nguyên giáo viên dạy Ngoại ngữ:Tiếng Nga tại trường Phổ thông cấp 3 Hạ Hoà-tỉnh Phú Thọ I * * * Có phải em từ Đan Hà, Hậu Bổng? Quê quýt ngọt tự thủa nào không rõ Hay em từ căn cứ Hiền Lương Quê của cha ông kháng Nhật lẫy lừng? Có phải em từ Vụ Cầu,Mai Ổ Đất bãi sông Thao phù sa cuộn đỏ? Hay em từ Ấm Hạ,Gia Điền Nhìn cuộc đời qua sắc biếc lúa xuân Sắn đứng bậc thang,chè xanh đồi trọc? Hay em từ Cáo Điền,Hương Xạ Thủa ấu thơ nhìn trời xanh trong khói toả Chưa biết nơi mình có nhà máy quê hương? Tấ cả về đây chung một chặng đường Có gặp gỡ đầu thu,có chia tay nắng hạ Có lúc ngỡ ngàng giữa muôn hoa lá Có lúc say sưa câu chuyện tâm tình Tấ cả về đây tựa chồi biếc lên xanh Thủa đang độ trăng tròn thì phải Chặng đường đó ba bốn năm có lẻ Đến hôm nay bỗng nhớ tới tiền đồ Nghe lưu luyến dồn trong tim đang nhảy nhót Nhìn chặng đường qua dạt dào cảm xúc Từ buổi ban đầu đã ràng buộc đời em Với mái trường biết mấy thân quen Và em hiểu tiền đồ ta từ đấy
Nhâm Tỵ đã viết: NẾU... Rudyard Kipling Nếu con có thể nhìn sự nghiệp đời con tan nat Mà không nói một lời,băt tay xây dựng lại ngay sau; Hay chỉ một ván thua đành mất hết số tiền được vài trăm ván trươc Mà không một phản ứng nào,không một tiếng kêu;
Em tự hỏi: Có con sông nào trên thế gian ngừng chảy? Có phút nào trái đất lại ngừng quay? Cuộc sống triền miên tronng sự thật đổi thay Cái quý giá là sống sao cho ra sống Thời đại về ta buồm căng gió lộng Một bước bây giờ trong đó có ngày mai Một việc làm trong đó có tương lai Một bài học cũng là hoa mơ mộng Một tiếng hát ngọt ngào hay câu ca vỗ sóng Trong mười năm gắn bó cuộc đời ta Mười tám tuổi đời thơm ngát hương hoa Em mới biết em lớn lên rồi đó Mái trường quê tiếp thêm nguồn sức mới Để chân em thêm dẻo dặm đường dài Em tự bảo lòng:có nhìn thấy tương lai? Trong quá khứ của chặng đường vừa bước Và em đáp :Tiền đồ chờ phía trước! III Tiền đồ có ở đâu?Đã bao lần suy nghĩ Tâm sự hoài có lúc vẫn chưa thông Đó là khi riêng lẻ một mình Em chỉ thấy mình mà chưa hiểu hết Chỉ biết cuộc đời mang chất thép Cho đến hôm nay sắp phải chia tay Trong bâng khuâng nhìn lại quãng đường dài Đây mái lá đơn sơ quen biết mấy Nhớ buổi đầu tiên như chiêm bao tỉnh dậy Bỡ ngỡ nhìn trường cắp sách trong tay Những buổi đầu học lớp 8 từ đây Yêu trường lớp như yêu người thân thích Đã sống lại trong lòng em lời ru mẹ hát Những lúc ngồi nghe văn học dân gian Từ con sông Hồng cho đến sông Đông Định luật Niu-tơn,một bài quang học Từ một bài sử Việt nam thời kỳ chống Pháp Cho đến xa hơn Cách mạng tháng Mười Tất cả tạo thành mầm tốt xanh tươi Trong em đó giữa cuộc đời hửng nắng Em đã hành quân trọn vẹn chặng đường Hãy ngoảnh lại nhìn quá khứ mến thương Em sẽ thấy Tiền đồ ta từ đấy
IV Em biết quý yêu những gì nho nhỏ Của đời ta nay đã thật làm người Một mương nước mới đào,một luống sắn xanh tươi Một tiếng khóc,một câu cười nhà trẻ Đã biết mấy lần em về nhà nghỉ Cóp bàn tay em cùng xây dựng xóm thôn Trang sách sâu thêm em càng hiểu cội nguồn Của quá khứ,của hiện giờ quê mẹ Tất cả vươn lên trong cao trào chống Mỹ Để không bao giờ trở lại đau thương Em gặp bao nhiêu cô bác can trường Những chị xã viên cần cù gan góc Đốt đuốc thâu đêm trồng chè xanh trên đồi trọc Bắt đồng quê thay sắc đổi da Tắm vào dòng người em càng thấy hiểu ra Đảng đã cho ta tiếng cười thanh thản Đã trao cho ta tình yêu và cuộc sống Ta có hôm nay đâu phải một mai chiều Sống được làm người cao đẹp biết bao nhiêu Em nhớ mãi tiền đồ ta từ đó
Bài thơ TIỀN ĐỒ -Phần VV Giờ em sắp chia tay tôi viết bài thơ dang dở (Để mai này em viết tiếp cho hay hơn) Sẽ đón chờ em đi tiếp một chặng đường Cho trang sử của trường biến thành thơ truyền thống Ngày mai đây khi buồm căng gió lộng Em sẽ là người thuỷ thủ vượt phong ba Có thể rồi đây em trở lại quê nhà Vui sản xuất trong câu ca hợp tác Cùng chòm xóm buồn vui em đã biết Em như dòng sông mải miết chảy về xuôi Lo ấm no hạnh phúc cuả bao người Có thể em sẽ vào trường cao đẳng Rồi bốn năm sau trở về bình lặng Em sẽ là cô giáo giữa bầy chim Chăm chút trẻ thơ biết mấy dịu hiền Có thể gặp em dạn dày len lỏi Từng dốc núi cheo leo,từng đèo cao đá sỏi Em là chàng địa chất lội Trường sơn Vui với gió ngàn,tắm mát rừng xanh Đường hành quân chân em không hề mỏi Lòng đất mẹ tài nguyên đang chờ đợi Gian khổ nhiều nhưng mộng đẹp mai sau Đôi bàn chân em đi tô thắm cuộc đời Hay là em sẽ đi vào xuân mới Xuân chống Mỹ của chiến trường đang đợi Đi giữa đường thơm hoa lá chiến công Làm những chàng trai dũng sĩ anh hùng Tạm biệt người thân ra đi chiến đấu Hò hẹn tình duyên?phải không em-đừng vội Bởi muôn tim đang giục giã em đi Và xóm Việt nam nào không phải nẻo đường quê Các chốn em đi đều rạng ngời hạnh phúc Từ đấy em đi-Tiền đồ tuyệt đẹp
VI Ơi mười năm thương mến sắp qua rồi Đây mái trường lưu luyến sắp chia phôi Em sẽ ra đi hiền lành khoẻ khoắn Như chồi biếc giữa bình minh hửng nắng Trên vạn nẻo đường Tổ quốc gặp em đi Mái trường xưa sẽ nhắn nhủ thầm thì Từng kỷ niệm buồn vui thủa trước Là bữa không thuộc bài em chỉ buồn không khóc (Mà khóc làm sao mình đã lớn phải không em?) Là một hôm nào bài tập bỏ quên Thầy giáo trách,em im lìm đứng đó Là lúc nghịch ngầm chỉ thế thôi,nho nhỏ Cũng làm cho cả lớp không ưa Tất cả những gì bé nhỏ,sớm trưa Một vác nứa,một xoong cơm,tiếng nói Của đời học sinh trẻ thơ phấn khởi Đi theo em và sống mãi cùng em Trong đường đời có lúc ngoảnh nhìn xem Thấy lưu luyến chặng đường ta vừa bước Và nhờ đó ta biết nhìn phía trước Để ước ao chào đón một TIỀN ĐỒ Hạ Hoà năm 1973 TRẦN HOÁ LONG
Bài thơ:TIỀN ĐỒ Tác giả: thày giáo Trần Hoá Long(Quê quán:Huyện Đức Phổ tỉnh Quảng Ngãi)-Nguyên giáo viên dạy Ngoại ngữ:Tiếng Nga tại trường Phổ thông cấp 3 Hạ Hoà-tỉnh Phú Thọ
I
Có phải em từ Đan Hà, Hậu Bổng? Quê quýt ngọt tự thủa nào không rõ Hay em từ căn cứ Hiền Lương Quê của cha ông kháng Nhật lẫy lừng? Có phải em từ Vụ Cầu,Mai Ổ Đất bãi sông Thao phù sa cuộn đỏ? Hay em từ Ấm Hạ,Gia Điền Nhìn cuộc đời qua sắc biếc lúa xuân Sắn đứng bậc thang,chè xanh đồi trọc? Hay em từ Cáo Điền,Hương Xạ Thủa ấu thơ nhìn trời xanh trong khói toả Chưa biết nơi mình có nhà máy quê hương? Tất cả về đây chung một chặng đường Có gặp gỡ đầu thu,có chia tay nắng hạ Có lúc ngỡ ngàng giữa muôn hoa lá Có lúc say sưa câu chuyện tâm tình Tấ cả về đây tựa chồi biếc lên xanh Thủa đang độ trăng tròn thì phải Chặng đường đó ba bốn năm có lẻ Đến hôm nay bỗng nhớ tới tiền đồ Nghe lưu luyến dồn trong tim đang nhảy nhót Nhìn chặng đường qua dạt dào cảm xúc Từ buổi ban đầu đã ràng buộc đời em Với mái trường biết mấy thân quen Và em hiểu tiền đồ ta từ đấy
II
Em tự hỏi: Có con sông nào trên thế gian ngừng chảy? Có phút nào trái đất lại ngừng quay? Cuộc sống triền miên tronng sự thật đổi thay Cái quý giá là sống sao cho ra sống Thời đại về ta buồm căng gió lộng Một bước bây giờ trong đó có ngày mai Một việc làm trong đó có tương lai Một bài học cũng là hoa mơ mộng Một tiếng hát ngọt ngào hay câu ca vỗ sóng Trong mười năm gắn bó cuộc đời ta Mười tám tuổi đời thơm ngát hương hoa Em mới biết em lớn lên rồi đó Mái trường quê tiếp thêm nguồn sức mới Để chân em thêm dẻo dặm đường dài Em tự bảo lòng:có nhìn thấy tương lai? Trong quá khứ của chặng đường vừa bước Và em đáp :Tiền đồ chờ phía trước! III Tiền đồ có ở đâu?Đã bao lần suy nghĩ Tâm sự hoài có lúc vẫn chưa thông Đó là khi riêng lẻ một mình Em chỉ thấy mình mà chưa hiểu hết Chỉ biết cuộc đời mang chất thép Cho đến hôm nay sắp phải chia tay Trong bâng khuâng nhìn lại quãng đường dài Đây mái lá đơn sơ quen biết mấy Nhớ buổi đầu tiên như chiêm bao tỉnh dậy Bỡ ngỡ nhìn trường cắp sách trong tay Những buổi đầu học lớp 8 từ đây Yêu trường lớp như yêu người thân thích Đã sống lại trong lòng em lời ru mẹ hát Những lúc ngồi nghe văn học dân gian Từ con sông Hồng cho đến sông Đông Định luật Niu-tơn,một bài quang học Từ một bài sử Việt nam thời kỳ chống Pháp Cho đến xa hơn Cách mạng tháng Mười Tất cả tạo thành mầm tốt xanh tươi Trong em đó giữa cuộc đời hửng nắng Em đã hành quân trọn vẹn chặng đường Hãy ngoảnh lại nhìn quá khứ mến thương Em sẽ thấy Tiền đồ ta từ đấy
IV Em biết quý yêu những gì nho nhỏ Của đời ta nay đã thật làm người Một mương nước mới đào,một luống sắn xanh tươi Một tiếng khóc,một câu cười nhà trẻ Đã biết mấy lần em về nhà nghỉ Cóp bàn tay em cùng xây dựng xóm thôn Trang sách sâu thêm em càng hiểu cội nguồn Của quá khứ,của hiện giờ quê mẹ Tất cả vươn lên trong cao trào chống Mỹ Để không bao giờ trở lại đau thương Em gặp bao nhiêu cô bác can trường Những chị xã viên cần cù gan góc Đốt đuốc thâu đêm trồng chè xanh trên đồi trọc Bắt đồng quê thay sắc đổi da Tắm vào dòng người em càng thấy hiểu ra Đảng đã cho ta tiếng cười thanh thản Đã trao cho ta tình yêu và cuộc sống Ta có hôm nay đâu phải một mai chiều Sống được làm người cao đẹp biết bao nhiêu Em nhớ mãi tiền đồ ta từ đó V Giờ em sắp chia tay tôi viết bài thơ dang dở (Để mai này em viết tiếp cho hay hơn) Sẽ đón chờ em đi tiếp một chặng đường Cho trang sử của trường biến thành thơ truyền thống Ngày mai đây khi buồm căng gió lộng Em sẽ là người thuỷ thủ vượt phong ba Có thể rồi đây em trở lại quê nhà Vui sản xuất trong câu ca hợp tác Cùng chòm xóm buồn vui em đã biết Em như dòng sông mải miết chảy về xuôi Lo ấm no hạnh phúc cuả bao người Có thể em sẽ vào trường cao đẳng Rồi bốn năm sau trở về bình lặng Em sẽ là cô giáo giữa bầy chim Chăm chút trẻ thơ biết mấy dịu hiền Có thể gặp em dạn dày len lỏi Từng dốc núi cheo leo,từng đèo cao đá sỏi Em là chàng địa chất lội Trường sơn Vui với gió ngàn,tắm mát rừng xanh Đường hành quân chân em không hề mỏi Lòng đất mẹ tài nguyên đang chờ đợi Gian khổ nhiều nhưng mộng đẹp mai sau Đôi bàn chân em đi tô thắm cuộc đời Hay là em sẽ đi vào xuân mới Xuân chống Mỹ của chiến trường đang đợi Đi giữa đường thơm hoa lá chiến công Làm những chàng trai dũng sĩ anh hùng Tạm biệt người thân ra đi chiến đấu Hò hẹn tình duyên?phải không em-đừng vội Bởi muôn tim đang giục giã em đi Và xóm Việt nam nào không phải nẻo đường quê Các chốn em đi đều rạng ngời hạnh phúc Từ đấy em đi-Tiền đồ tuyệt đẹp
VI Ơi mười năm thương mến sắp qua rồi Đây mái trường lưu luyến sắp chia phôi Em sẽ ra đi hiền lành khoẻ khoắn Như chồi biếc giữa bình minh hửng nắng Trên vạn nẻo đường Tổ quốc gặp em đi Mái trường xưa sẽ nhắn nhủ thầm thì Từng kỷ niệm buồn vui thủa trước Là bữa không thuộc bài em chỉ buồn không khóc (Mà khóc làm sao mình đã lớn phải không em?) Là một hôm nào bài tập bỏ quên Thầy giáo trách,em im lìm đứng đó Là lúc nghịch ngầm chỉ thế thôi,nho nhỏ Cũng làm cho cả lớp không ưa Tất cả những gì bé nhỏ,sớm trưa Một vác nứa,một xoong cơm,tiếng nói Của đời học sinh trẻ thơ phấn khởi Đi theo em và sống mãi cùng em Trong đường đời có lúc ngoảnh nhìn xem Thấy lưu luyến chặng đường ta vừa bước Và nhờ đó ta biết nhìn phía trước Để ước ao chào đón một TIỀN ĐỒ TRẦN HOÁ LONG
Bài thơ
TIỄN CÁC EM VỀ HÈ Viết tặng các em bài thơ tạm biệt Buổi học cuối năm nghe sao thắm thiết Các em về trong lưu luyến chia tay Hãy nhớ năm qua nhớ tiết học này Nhớ buổi đầu năm khi em vào lớp Bỡ ngỡ,rụt rè,nghe ngóng hỏi thăm Ngoảnh lại hôm nay tròn đã một năm Bao kỷ niệm êm đềm đi nhanh quá Và thời gian đã cùng ta giục giã Lớp trường đây những gần gũi,mến thân Nhớ mỗi bài ghi,nhớ mỗi việc làm Từng trang sử,từng phương trình,công thức Mang hơi thở của tình thương náo nức Của mẹ cha,cô bác,quê hương Để có mùa xuân xum họp một trường Để có hôm nay buổi cuối năm tha thiết Để có giờ này nhớ thương da diết Tôi đọc bài thơ thân tiễn các em về Chào những năm qua đón những ngày hè Tạm xa lớp làm sao không mến nhớ Từ gian khổ phải không em ta tiến Chín năm qua đây,cả lớp trưỏng thành Khi tâm hồn cảm thụ một bài văn Khi trí tuệ tiếp thu nhiều khiến thức Mười một môn ôi vô vùng phức tạp Ai bảểmằng em không lớn khôn thêm Quen bước chân em ruộng đồng quê mẹ Chào tậm biệt các em ơi nhớ nhé Đừng để khi nào quên lãng trong em Tất cả những gì từ bài học đầu tiên Đã vun quén cho em tình yêu tập thể Hãy biết quý yêu từng giọng khuyên nhỏ nhẹ Cho đến lời phê sinh hoạt cuối tuần Dành cả cho em tình cảm cao hơn Hoặc sôi nổi hay âm thầm da diết Ôi sáng hôm nay nghe sao thân thiết Tặng các em vài dòng thơ tạm biệt Các em về nghe gió mát hương thơm Của một năm gian khổ đã thành công Để lại nơi đây lớp mình lưu luyến Chào các em giờ cuối năm đưa tiễn Hẹn sau hè từ quê mẹ trong Nam Tôi gửi thư ra thăm lớp cũ tại trường Sẽ kể em nghe sông Trà Quảng Ngãi Nổi sóng bao phen hờn căm diệt Mỹ Để có ngày nay yên ả thanh bình Từ quê tôi ngày đó biết không em Tôi nhớ lắm một góc trời Phú Thọ Có maí trường quê Hạ Hoà em đó Bên dải sông Hồng cuộn đỏ phù sa Nhớ những học sinh giản dị hiền hoà Sưởi ấm lòng tôi tình thương Nam-Bắc Của những tháng năm sống trong xa cách Thèm một câu hò quê mẹ xa thương Các em ơi giờ tạm biệt cuối năm Cũng là buổi chia tay Nam Bắc Trong niềm vui chung Bắc Nam thống nhất Chào các em-những đồng chí của tương lai! Chào các em-sức trẻ cuả ngày mai!
LỜI NHẮN NHỦ (Rudyard Kipling, nhà thơ Anh) (Hồng Thanh Quang dịch) Hãy tự chủ giữa đám đông rối loạn Rủa nguyền ta vì mọi sự khùng điên. Hãy bình tâm, bất chấp cuồng vũ trụ, Xá tội người yếu kém niềm tin. Đừng nản chí, hãy đợi sông đến khúc, Để ý chi những dối trá dương trần! Học cách thứ tha, chẳng cần ra vẻ Ngỡ riêng mình mới đấng cao nhân! Hãy mơ ước mà không lo vỡ mộng, Suy nghĩ nhiều, nhưng không nệ dại khôn. Lời ca ngợi cũng nghe như báng bổ, Hiểu, hết khôn thì dại lại dồn... Hãy lặng lẽ khi lời ta nói Rối lòng người giăng bắt lũ tà sâu. Khi cuộc sống nát tan và ta sẽ Phải tự tay gây dựng lại từ đầu... Hãy biết cách trong rộn ràng hy vọng Chơi cờ tàn tới sạch bách đa mang, Thua nhẵn túi và lại thành hành khất, Nhưng không hề nuối tiếc băn khoăn... Hãy buộc trái tim, trí tuệ và thân thể Phục vụ ta nồng nhiệt tươi cười, Ngay cả khi trong ngực ta tàn lụi Và rỗng không mọi sự tự lâu rồi. Và chỉ cần Ý chí lên tiếng giục, Ta điềm nhiên đối thoại các quân vương, Ta trung thực trước đám đông và sẽ Cứng rắn với kẻ thù, với bè bạn - yêu thương... Đúng thời khắc, tất cả đều sòng phẳng! Giây phút nào cũng rất tinh khôi. Chỉ khi ấy, thế gian do ta nắm, Ta xứng danh với hai chữ Con Người... Bản dịch ra tiếng Nga: "Заповедь" (Редьярд Киплинг) Владей собой среди толпы смятенной, Тебя клянущей за смятенье всех. Верь сам в себя наперекор вселенной, И маловерным отпусти их грех. Пусть час не пробил, жди, не уставая, Пусть лгут лжецы, не снисходи до них. Умей прощать и не кажись, прощая, Великодушней и мудрей других. Умей мечтать, не став рабом мечтанья, И мыслить, мысли не обожествив. Равно встречай успех и поруганье, He забывая, что их голос лжив. Останься тих, когда твое же слово Калечит плут, чтоб уловлять глупцов, Когда вся жизнь разрушена и снова Ты должен все воссоздавать c основ. Умей поставить в радостной надежде, Ha карту все, что накопил c трудом, Bce проиграть и нищим стать как прежде И никогда не пожалеть o том. Умей принудить сердце, нервы, тело Тебе служить, когда в твоей груди Уже давно все пусто, все сгорело И только Воля говорит: «Иди!» Останься прост, беседуя c царями, Будь честен, говоря c толпой. Будь прям и тверд c врагами и друзьями. Пусть все в свой час считаются c тобой! Наполни смыслом каждое мгновенье Часов и дней неуловимый бег — Тогда весь мир ты примешь как владенье Тогда, мой сын, ты будешь Человек!