Trang trong tổng số 1 trang (8 bài viết)
[1]

Ảnh đại diện

gio2503

Tôi có dịp qua nghĩa trang chùa Quảng Bình(Thủ Đức _ TP.HCM)và viếng mộ thi sĩ Bùi Giáng. Trên mộ ông, có những phiến đá ghép lại, mỗi phiến đá là một phần của những bài thơ ông viết. Ngày đó có chép lại để làm tư liệu, nhưng cuốn sổ đó bị thất lạc trong một lần chuyển nhà.Về sau tôi có tìm trong những tập thơ của ông đã xuất bản ( Mười hai con mắt, Tuyết băng vô tận xứ, Mưa nguồn,...)nhưng cũng không có!

Vậy lập topic này mong có bạn cùng sẻ chia về thơ ông!
Tìm trong dâu bể lời tri kỷ
Ngọn gió hoang vu thổi bạc đầu!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đ.M.T

Những nàng tiên ở trên cao
Thả xuống trần gian những trái đào
Ù té ra sân ta chụp lấy
Gà con sợ hãy trốn vô rào
                   Bùi Giáng
----------------------------

Mình từng đọc bài thơ này của Ông trên báo
Mình ko có được tập thơ nào của Ông cả, chỉ nhớ mỗi bài này thôi!
Có bao nhiêu chia sẽ bấy nhiêu nhé!
good luck!
Chuyên tâm khiến chuyển
 Phương đắc tựu thành
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

.(^0^). TARA .(^0^).

Mắt buồn
Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão dông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
Ầm trang sử lịch thu triền miên trôi

Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời

Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con
-----
Đây là 1 bài thơ rất hay và nổi tiếng của Bùi Giáng. NS Trịnh Công Sơn đã lấy ý từ câu cuối của bài này để viết ca khúc "Con mắt còn lại": Còn hai con mắt khóc người một con, còn hai con mắt một con khóc người...
Yêu thơ để biết đa sầu
Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ
Yêu hoa để biết dại khờ
Yêu anh để biết đợi chờ... thế thôi!!!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thiên_di

Thơ Bùi Giáng tôi rất thích bài Chiều

Chiều

Em ngó buổi chiều buồn có phải
Buồn cũng như buồn những buổi chiều xưa
Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải
Sắc của trời, hương của đất lưa thưa

Những nhịp bước bên đường còn dội mãi
Vang về đâu không dội lại hồi âm
Của réo rắt riêng một lần mãi mãi
Gió phương trời ù mộng giữa hoa tâm

Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại
Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm
Em ngó mãi những chiều buồn trở lại
Mang những gì về trong cõi trăm năm?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vũ Đình Phương

Lúc còn nhỏ, tôi có may mắn một lần được nhìn thấy nhà thơ Bùi Giáng khi ông đang "lang thang" trong cuộc đời riêng của mình. Sau này đọc nhiều thơ của ông, tôi thấy rất cảm động và cứ băn khoăn tự hỏi ông thực sự là ai, là một vị tiên trong lốt một người điên hay là người đã đạt đến cảnh giới cao nhất của một thi nhân đích thực?! Thơ của ông tôi yêu nhất là "Phụng Hiến" và "Mắt buồn"... Thơ và đời của ông, tôi không dám nói gì thêm ngoài một vài câu lục bát nhỏ bé:

KHÓC ĐỜI

(Tác giả: Vũ Đình Phương
Tôn kính gửi tặng cố nhà thơ Bùi Giáng)

Cũng là ý lượn lời bay
Tiên nhân có khác ăn mày tiên thân?
Chân già chân mỏi phần chân
Đặt lên vuông đất xí phần con con
Mặc cho thiên hạ véo von
Hương nghi ngút giấy đốt mòn mộ hoang
Hai bên hai gốc cây bàng
Gió qua giấm giúi một làn say sưa.

Sống thời no chẳng quá trưa
Thác đi cơm rượu chất bừa ôi thiu
Sống thời cô quạnh hẩm hiu
Thác đi xướng tế dập dìu tôn ca.

Mỹ miều ngọc thạch kim sa
Đông pha không đặng cũng là La Sơn.

Mắt mù bụi thế một con
Mắt mù nhang khói một con nữa rồi
Còn đâu con mắt khóc người
Còn đâu con mắt khóc đời chua ngoa!

05/2007.
VĐP. "Một bông hoa violet không thể trở thành một bông hoa hồng nhưng bản thân nó có thể trở thành một bông hoa hoàn hảo (J.Krishnamurti)"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vũ Đình Phương

PHỤNG HIẾN
(Bùi Giáng)

Con có nghĩ: ắt là phải thế
Một đôi lần con ghì siết hai tay
Nàng thơ đẹp của trần gian ứa lệ
Bảo con rằng: hãy nhớ lấy phút giây
B.G.

Ngày sẽ hết tôi sẽ không trở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu

Cây và cối bầu trời và mặt đất
Đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya
Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát
Dừng bên sông bến cát buổi chia lìa

Hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịp
Ngàn sao xanh lùi bước trước vừng hồng
Ngày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếp
Đón chào tôi chung cười khóc bao lần

Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận
Cho mây xa cho tơ liễu ở gần
Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật
Quả tim mình nóng hối những chờ mong

Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa
Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần
Gió thổi dậy lùa mơ vào bốn phía
Ba phương trời chung gục khóc đêm giông

Những giòng lệ tuôn mấy lần khắc khoải
Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan
Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại
Những bắt tay xao động với muôn vàn

Những người bạn xem tôi như ruột thịt
Những người em dâng hết dạ cho tôi
Những người bạn xem tôi là cà gật
Những người em không vẹn nghĩa mất rồi

Trần gian hỡi ? tôi đã về đây sống
Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than
Tôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộng
Tôi cúi đầu nhìn mặt đất thắp đen

Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em

Tôi tự nguyện sẽ một lần chung thuỷ
Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên
Thân xương máu đã đành là uỷ mị
Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh

Em đứng mũi anh chịu sào có vững
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn
Hết tâm hồn và hết cả da xương

Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi
Trần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn

Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
Còn một đêm còn thở dưới trăng sao
Thì cánh mộng còn tung lên không ngại
Níu trời xanh tay với kiễng chân cao

Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết
Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi
Ta chết lặng bó tay đầu lắc
Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi

Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt
Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô
Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc
Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi

Ta gửi lại đây những lời ảo não
Những lời yêu thương phụng hiến cho em
Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão

Em bảo rằng: Đừng tuyệt vọng nghe không
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng.
VĐP. "Một bông hoa violet không thể trở thành một bông hoa hồng nhưng bản thân nó có thể trở thành một bông hoa hoàn hảo (J.Krishnamurti)"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Chán Phèo

Vũ Đình Phương đã viết:
Lúc còn nhỏ, tôi có may mắn một lần được nhìn thấy nhà thơ Bùi Giáng khi ông đang "lang thang" trong cuộc đời riêng của mình. Sau này đọc nhiều thơ của ông, tôi thấy rất cảm động và cứ băn khoăn tự hỏi ông thực sự là ai, là một vị tiên trong lốt một người điên hay là người đã đạt đến cảnh giới cao nhất của một thi nhân đích thực?! Thơ của ông tôi yêu nhất là "Phụng Hiến" và "Mắt buồn"... Thơ và đời của ông, tôi không dám nói gì thêm ngoài một vài câu lục bát nhỏ bé:

KHÓC ĐỜI

(Tác giả: Vũ Đình Phương
Tôn kính gửi tặng cố nhà thơ Bùi Giáng)

Cũng là ý lượn lời bay
Tiên nhân có khác ăn mày tiên thân?
Chân già chân mỏi phần chân
Đặt lên vuông đất xí phần con con
Mặc cho thiên hạ véo von
Hương nghi ngút giấy đốt mòn mộ hoang
Hai bên hai gốc cây bàng
Gió qua giấm giúi một làn say sưa.

Sống thời no chẳng quá trưa
Thác đi cơm rượu chất bừa ôi thiu
Sống thời cô quạnh hẩm hiu
Thác đi xướng tế dập dìu tôn ca.

Mỹ miều ngọc thạch kim sa
Đông pha không đặng cũng là La Sơn.

Mắt mù bụi thế một con
Mắt mù nhang khói một con nữa rồi
Còn đâu con mắt khóc người
Còn đâu con mắt khóc đời chua ngoa!

05/2007.
Ôi! Thích bài này của bạn quá. Lúc đọc tắt ngang, cứ ngỡ là bài này của Bùi Giáng.
Lòng vẫn 1 đường
Đời vẫn 1 nẻo
Há lại song song
Ta vẫn hoài nghĩ!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

KIM QUY

Đọc thơ cháu xem ra có nhiều suy tư triết lý
Chúc cháu có nhiều bài hay
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 1 trang (8 bài viết)
[1]