Ngày gửi: 23/04/2008 02:15 Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi huynhlan vào 23/04/2008 02:16
NHỚ ?!
Thuyền đưa thiếu nữ sang sông Hồn ai ở lại nhớ monh ngậm ngùi U hoài bao nỗi buồn vui Yêu thương đã đến để rồi ra đi Trần gian bao cảnh chia ly Rằng ai có thấu được gì hay chăng Âm dương thiên định cách ngăn Mối tình thắm thiết không bằng...thời gian.
Quê hương em, một vùng đồi hoa tím Gió dịu dàng nâng cánh bướm nghiêng chao Dòng sông thơ nghẹn ngào,trôi ra biển Nhung nhớ nhiều chiều tím, cánh hoa sim.
Chính đồi sim này ta đã yêu nhau Em đã trao anh mối tình đầu Những nụ hôn nồng say, cháy bỏng Trong mắt trong vẫn có bóng hoa sim.
Những đêm trăng ta hằng mơ ước Một cuộc đời bình dị giữa ngàn hoa Một hạnh phúc đơn sơ, bé bỏng Một mái nhà đỏ lửa, ấm tình yêu.
Màu tím hoa sim, màu của tình yêu Nhuộm tím hồn anh trong ráng chiều Nhuộm mắt em tím màu chung thuỷ Nhuộm tình ta, ươm những mùa hoa.
Năm ấy, anh đang đi học xa Đau lòng,em bước lên xe hoa Em đi, hoa tím đầy trong mắt Buốt lạnh con tim bên xác hoa...
Anh về đây tìm em trong ảo mộng Chốn ngày xưa, lưu giữ bóng hình ta Hoa vẫn tím, sao em lại chết ? Đêm đang về ấp ủ nấm mồ hoa.
Tây Thi người đep mấy ngàn năm Thanh sắc khi đau gấp bội phần Tình sầu đã biến tim thành đá Giữa chốn vinh hoa nhiễm bụi trần.
Làm thân mỹ nữ cống Phù Sai Nước mắt đêm đêm vẫn tuôn hoài Nhớ về đất Việt lòng cay đắng Ai biết tình ai chốn vương đài.?
“-Thân ở bên Ngô, hồn ở Việt Nỗi đau nước mất, nhà ly tan Em đi sầu hận chìm đôi mắt Căm thù hóa lửa đốt tim gan...”
“-Anh biết vì sao em phải đi Trong sáng tình em chốn lương tri Kiều diễm tấm thân đầy ma lực Đã khiến Phù Sai phải tự quỳ... Nước Việt hồi sinh nhờ có em Lửa tình thương nhớ đã bùng lên Sống trong nhung lụa mà đau đớn Sức mạnh tình yêu hóa mũi tên.”
Chiến tranh Ngô-Việt mới vừa xong Phạm Lãi ra đi với người tình Con đò hạnh phúc trôi lặng lẽ Dòng sông nhỏ bé hóa mênh mông.
Phạm Lãi- Tây Thi một mối tình Muôn đời còn tỏa sáng lung linh Đi qua thù hận đầy nước mắt Vẫn vẹn chữ tình lẫn chữ trinh.