Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [51] [52] [53] [54] [55] [56] [57] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

Tôi đoán đoạn văn trên của người lớn. Để học sinh lớp 12 các em tự nghĩ, tự viết xem thế nào. Cả đến cái việc phê phán cái xấu cũng phải người lớn nghĩ hộ, phê hộ thì trẻ em mai kia thành rô bốt hết à ?
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Thái Thanh Tâm đã viết:
Tôi đoán đoạn văn trên của người lớn. Để học sinh lớp 12 các em tự nghĩ, tự viết xem thế nào. Cả đến cái việc phê phán cái xấu cũng phải người lớn nghĩ hộ, phê hộ thì trẻ em mai kia thành rô bốt hết à ?
Rô bốt

Ông nó là rô bốt
Bố nó là rô bốt
Nó sẽ là rô bốt
Bác việc gì phải sốt?


:((
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Đội viên bật khóc khi gặp Kim Jong Un



Khoảng 20.000 đội viên đã tập trung tại sân vận động Kim Nhật Thành ở thủ đô Bình Nhưỡng để nghe chủ tịch Kim Jong Un phát biểu nhân dịp kỉ niệm 66 năm ngày thành lập Đội Thiếu niên Triều Tiên, 6/6.

http://imgs.vietnamnet.vn/Images/2012/06/08/10/20120608102904_1.jpg



Đeo khăn quàng đỏ của Đội thiếu niên, chủ tịch Kim Jong Un nói với những đại biểu nhỏ tuổi rằng họ là chủ nhân tương lai của đất nước Triều Tiên, nơi mọi gia đình đều ngập tràn tiếng cười và sống hòa thuận.

Nghe những lời động viên, khuyến khích của tổng tư lệnh tối cao, các đội viên (7-13 tuổi) có mặt tại sân vận động Kim Nhật Thành đã tỏ rõ sự quyết tâm theo đuổi sự nghiệp cách mạng của Triều Tiên dưới sự lãnh đạo của ông.

Sau đó, các đội viên đã có dịp được chụp hình với nhà lãnh đạo. Nhiều đội viên đã bật khóc vì không giấu nổi sự xúc động.

"Cháu cảm thấy giống như một giấc mơ. Đó là niềm vinh hạnh lớn nhất của gia đình cháu khi cháu được chụp ảnh với lãnh tụ đáng kính Kim Jong Un, người mà từ lâu cháu đã ao ước được gặp," Min Yu Jong, một đại biểu tới từ trường cấp 2 Manyongdae nói.

Sầm Hoa (KCNA/Daily Mail)


Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

Có lẽ người Triều Tiên làm giáo dục giỏi nhất thế giới ? Hay dân tộc này có hệ thần kinh khác ???
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Thái Thanh Tâm đã viết:
Có lẽ người Triều Tiên làm giáo dục giỏi nhất thế giới ? Hay dân tộc này có hệ thần kinh khác ???
Chẳng có gì quá lạ
Nước ta đã một thời...
Còn ghi trong lịch sử
Ối kẻ chết theo vua.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

MinhQuan09

Người đương thời Đỗ Việt Khoa: “Tôi còn nhiều clip gian lận khác nữa”
Thứ tư 13/06/2012 17:19
(GDVN) - Thầy giáo Đỗ Việt Khoa khẳng định còn nhiều clip “ném” phao ở các hội đồng thi khác. Nếu như Sở GD Bắc Giang làm nghiêm hội đồng THPT DL Đồi Ngô thì thầy sẽ không chuyển những clip sai phạm ở các hội đồng khác tới báo chí.

Thầy giáo Đỗ Việt Khoa là người đấu tranh không mệt mỏi để chống tiêu cực trong thi cử từ vụ việc cung cấp cho Bộ GD& ĐT những bằng chứng tố cáo Trường THPT Phú Xuyên A (Hà Tây cũ) có hàng loạt sai phạm năm 2006. Năm 2012, thầy tiếp tục hướng dẫn học sinh quay clip “ném” phao hỗn loạn trong phòng thi tại Hội đồng thi Trường THPT DL Đồi Ngô, Lục Nam, Bắc Giang.

Hành vi “bán chữ” của người thầy càng phổ biến

Theo thầy giáo Đỗ Việt Khoa thì việc giáo viên đồng lòng cho học sinh gian lận trong kỳ thi tốt nghiệp hay việc ép học sinh học thêm bằng mọi cách là hành vi “bán chữ” của người thầy và ép buộc học sinh phải mua. Hiện nay, xảy ra phổ biến, đặc biệt là học sinh ôn thi tốt nghiệp, nếu không đi cũng phải đóng tiền học.

“Thời trước, chúng tôi luôn nhớ ơn thầy cô của mình với sự kính trọng trọn vẹn bởi vì giáo dục thời đó hoàn toàn trong sáng, không có liên quan đến chuyện tiền bạc. Còn bây giờ, việc dạy và học ở nhiều nơi mang tính đậm tính chất mua bán. Điều này sẽ mất đi lòng kính trọng của học sinh đối với thầy cô và sẽ ảnh hưởng đến truyền thống tôn sư trọng đạo. Kiến thức của các em đã được trả bằng tiền thì cái ơn nghĩa còn nữa không?”, thầy Khoa chia sẻ.

Trả lời câu hỏi: Liệu đề thi tốt nghiệp những năm sau có nên giảm tải hay không? Thầy Đỗ Việt Khoa chia sẻ: “Tôi cho rằng đề thi tốt nghiệp hiện nay đã được giảm tải rất nhiều. Nếu có giảm tải đến một nửa chương trình đi chăng nữa, thì học sinh vẫn coi cóp. Có một vấn đề rất lớn vẫn tồn tại là phụ huynh học sinh quá tốn kém cho con em đi học thêm nhiều. Hãy giáo dục cho con em mình phương pháp tự học, học đều các môn và hạn chế học thêm học nếm là cách tốt nhất để giáo dục học sinh không coi cóp trong thi cử”.

Tình thương của thầy cô đặt không đúng chỗ

Lý giải nguyên nhân tình trạng học sinh “vô tư” quay cóp trong thi cử trở thành một thói quen phổ biến hiện nay ở nước ta, thầy Khoa nói: “Năm 2006 là Trường Phú Xuyên A, còn 2012 là Trường THPT Đồi Ngô. Học sinh thấy giám thị dễ dãi là nhất định sẽ coi cóp. Những tiêu cực thi cử hiện nay chủ yếu xuất phát từ Ban giám hiệu của các trường, mà động cơ là tiền bạc và thành tích. Chắc chắn lãnh đạo Sở GD không bao giờ dám công khai “bật đèn xanh”, chỉ đạo cho phép sai phạm đó. Nhưng khi vụ việc bị phanh phui, lãnh đạo các cấp thường bao che”.

“Cũng không phải vì phong bì của thí sinh mà họ làm thế. Đơn giản vì những thói quen cũ về bệnh thành tích của địa phương, vì sợ nể nang, tình thương không đúng chỗ dành cho những học trò yếu kém đó, khiến họ đã tiếp tay cho tiêu cực thi cử”, thầy Khoa cho biết thêm.

Đưa ra biện pháp để cải thiện tình trạng thi cử hiện nay, thầy Khoa cho rằng, sáng kiến thì có nhiều, chính độc giả cả nước cũng hiến kế rồi như là lắp camera phòng thi. Tuy nhiên, nó khó khả thi vì không ai muốn “vạch áo cho người xem lưng”. Trường THPT Vân Tảo có lắp camera ở phòng thi nhưng chưa bao giờ bật máy và lưu giữ liệu thi tốt nghiệp...

“Có người nghĩ rằng nên bỏ kỳ thi này vì sự lãng phí, tốn kém và giả dối. Nhưng việc này cũng có nhiều mặt trái, chẳng hóa ra ta “đầu hàng” tiêu cực và tiếp tay cho học sinh lười nhác hay sao? Vấn đề mấu chốt ở đây là yếu tố người thầy. Giáo dục Việt Nam còn chậm tiến về phía con người, nhất là những người làm quản lý giáo dục. Chúng ta làm gì thì làm cũng phải tập trung vào vấn đề thay đổi tư duy của người lãnh đạo ngành, các nhà quản lý giáo dục. Phải xử lý nghiêm những người sai phạm, lãnh đạo các cấp một cách kịp thời. Nhưng việc này cũng khó lắm!”, thầy Khoa cho biết.

“Tôi còn những clip gian lận ở hội đồng khác nữa”

Chia sẻ về khoảng thời gian khó khăn nhất sau khi tố cáo hàng loạt các sai phạm, Người đương thời Đỗ Việt Khoa cười, nói: “Đó là cái máy tính. Chính cái máy tính và mạng internet đã giúp tôi giải tỏa những bức xúc. Tôi dùng nó để chia sẻ thông tin với bạn bè, với báo chí và những em học sinh. Vì vậy, những bức xúc ấy cũng không đủ để đánh gục tôi”.

Người đương thời Đỗ Việt Khoa nhấn mạnh rằng tiêu cực thi cử ở Bắc Giang năm nay là một sự dối trá có quy mô lớn. Sai phạm ở đây đã được tổ chức một cách chặt chẽ từ hiệu trưởng đến hiệu phó rồi đến các thành viên trong nhà trường đều tham gia. Các giám thị coi thi cũng đã tiếp tay cho những sai phạm đó và nó xảy ra ở quy mô rất rộng không chỉ ở Đồi Ngô.

“Tôi còn có nhiều clip gian lận thi cử ở những hội đồng thi khác. Nếu như Sở GD Bắc Giang làm nghiêm hội đồng Đồi Ngô thì tôi sẽ không chuyển những clip sai phạm ở các hội đồng khác tới báo chí. Và như thế, tôi cũng bớt đi mấy trăm kẻ thù. Tuy thế, không vì sợ có nhiều kẻ xấu mà tôi lại sợ không đấu tranh chống tiêu cực đâu nhé!”, thầy Khoa nói.

http://giaoduc.net.vn/Giao-duc-24h/Nguoi-duong-thoi-Do-Viet-Khoa-Toi-con-nhieu-clip-gian-lan-khac-nua/178534.gd

Thầy Khoa quả thật có hơi... bất bình thường. Nhưng giá như có nhiều người bất bình thường như vậy có lẽ cũng không phải là không tốt cho một sự báo động cấp thiết ...
...trời chang chang nắng... tôi về héo khô...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

Đừng đòi hỏi thi cử phải nghiêm túc khi chất lượng giáo dục dở ẹc ;))
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

Nhân hòa
Nhà văn Đình Kính

TIẾNG NÓI NHÀ VĂN

Tiên sinh Nguyễn Trãi từng răn rằng: Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân (nhân nghĩa chi cử, yếu tại an dân). Như vậy, mục đích của nhân nghĩa là yên dân. Hay nói cách khác, yên dân chính là đã thực hiện nhân nghĩa.

Bây giờ lòng người bất an. Những việc ở Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản và nhiều nới khác khiến nông dân hoang mang, sơ mất đất, không tư liệu sản xuất để sinh nhai. Vụ Vinashin, Vinalines và nhiều vụ tiêu cực khác, rồi tham nhũng, lợi ích nhóm, không những không bị đẩy lùi, không bị vạch tên mà còn tinh vi hơn, cung cách ăn cắp trắng trợn hơn, cao siêu hơn, khiến lòng người ngao ngán. Đạo đức xuống cấp, không chỉ trong học đường, không chỉ ở tuổi thanh thiếu niên, mà lan khắp, lách vào tận một số vị cán bộ cao cấp của Đảng và nhà nước nên dân mất phương hương, mất niềm tin… Và, trong xã hội hiện tượng “người ăn không hết, người lần không ra” đang khá phổ biến…

Nhưng bức xúc nhất vẫn là quyền tự do dân chủ không được thực thi đúng như hiến pháp quy định. Trí thức là tầng lớp nhậy cảm, thấy bất bình,  hay lên tiếng chống lại cái sai, cái chưa đúng, lại được “chăm sóc” quá kỹ và bị quy chụp đủ điều. Họ luôn ở trong tâm trạng mơm nớp sợ được “hỏi thăm”, được “ để ý”, được “ quan tâm”, thậm chí được đi… “ giáo dục”…

Ôi, lòng người đã không yên, thì sao có thể nói rằng đã làm được việc nhân nghĩa!  
Hưng Đạo Đại Vương dạy rằng, khoan thứ sức dân là kế sách giữ nước và dựng nước lâu dai.
Bác Hồ trước khi mất cũng từng dặn lại, cần giảm thuế nông nghiệp cho nông dân.
Nhưng hiện nay, người dân phải cõng trên lưng không biết cơ man nào là các loại thuế, loại phí. (Có tờ báo đã tổng kết rằng không dưới 50 loại). Vậy mà người ta vẫn đang cố biện minh để rồi nghĩ ra nhiều loại phí khác nữa bắt dân gánh chịu. Thế có là khoan thứ sức dân không?

Chẳng học đâu xa, chẳng phải dương mục kỉnh đọc những cuốn sách dày hàng tấc của Tây của Tàu, chỉ cần học người xưa trong nước là có thể trị quốc.

Lịch sử đã chứng minh, làm nên thắng lợi có ba yếu tố cơ bản: thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong ba điều ấy, nhân hòa là yếu tố cốt lõi, là yếu tố quan trọng hàng đầu, là yếu tố quyết định bậc nhất.
 ĐK
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

Khi người ta sợ sự thật!

Thái Nam Thắng


Sợ sự thật, sợ phải tiếp cận, đối mặt với sự thật sẽ là con đường ngắn nhất dẫn đến tự huỷ hoại.  
Gần đây, trong nhiều mặt sinh hoạt đời thường, người ta cảm nhận rõ hơn sự giả dối, gian dối đang ngày càng trở nên phổ biến. Nhưng phải làm gì trước sự giả dối thì gần như người Việt mình vẫn chưa có thói quen hành xử đúng mực với nó.
Ngụy thiện?

Có khi biết rõ cái đang diễn trước mặt mình quá ư giả dối, nhưng lại sợ vạch áo cho người xem lưng, sợ xấu chàng hổ ai, nên sự giả dối, bất lương càng có đất để sống dai và biến tướng.
Giả dối luôn song hành với sự hèn yếu, thiếu tự tin nơi nhân cách, chuyên môn của chính mình. Một khi thước đo nhân cách bị đánh mất thì họ sẽ tìm cách bưng bít và ngăn che sự thật. Biểu hiện rõ nhất của sự giả dối, dối trá là bên ngoài người ta có thể đóng vai làm nhà từ thiện nhưng bên trong thì ra sức tiêu thụ hàng quá đát, hàng độc hại để thu lợi bất chính.
Không ít người sẵn sàng làm chứng gian cho nhau, hoặc ngậm miệng cho qua mọi chuyện để cầu toàn, hưởng lợi... Vì thế giả dối luôn song hành với tâm lý xấu che, tốt khoe và sợ sự thật. Trong các quan hệ ứng xử, một khi người ta thiếu lòng tự trọng và sợ sự thật, thì đó là lúc sự giả dối phát tác và bắt đầu gây hại.
Cũng cần phân biệt thêm giữa nói dối, giả dối và gian dối. Nói dối phần nhiều liên quan đến cái miệng, nhưng giả dối và gian dối thì vượt xa sự bất lương của cái miệng. Vì nó còn là thủ đoạn được thúc đẩy ngay trong hành động và ý nghĩ gây hại.
Nói thì dễ, làm thì khó. Nói dối không chỉ là nói sai sự thật, quá sự thật mà còn là nói hoa mỹ, khoa trương, thêu dệt, nói vô bằng. Đằng trước nói phải sau lưng nói trái, nói ác độc gây thù hận, đổ vỡ... Nói dối và làm dối có tác hại ở những mức độ khác nhau, nhưng nếu cả nói dối và làm dối cùng bị ý thức điều khiển thì cụôc sống sẽ phát sinh nhiều bất ổn.
Việc thích nghe khen, nghe nịnh, nghe tâng bốc cũng ít nhiều tiếp tay cho sự giả dối. Giả dối tạo ra sự mất mát niềm tin trong xã hội, một khi ai đó cứ mở miệng ra là rao giảng đạo đức, nhưng cách hành xử thực tế thì luôn đi về phía ngược lại. Hệ thống quản trị xã hội đến lúc nào đó sẽ đối mặt với khủng hoảng một khi các giá trị đạo đức bị bất tín. Nói như dân gian: Trăm năm tích đức tu hành, một nhời thất đức công trình đổ đi...
Thông thường, đứng trước sự giả dối nhất thời, người ta sẽ quy ngược và tẩy chay cả quá trình tích đức lâu dài trước đó. Vì thế thành tích quá khứ cũng khó đỡ nổi cho cái hiện tại trần trụi, nhiều khuyết tật này. Nhưng nếu ai dũng cảm nhận trách nhiệm, không đổ lỗi, thì họ sẽ có cơ hội phục dựng lại hình ảnh nhân cách của mình, xây dựng niềm tin vào sự tốt đẹp cho cộng đồng.

Nếu dùng quyền lực, tiền bạc để bao che tội lỗi, thì sẽ tạo ra cho đời sống ứng xử một thứ lo ngại hữu hình, rằng sự thật không những không được phơi bày mà còn để cho sự giả dối ngang nhiên công phá vào thành trì niềm tin con người.
Khi các mối quan hệ xã hội xảy ra sự mất niềm tin ở diện rộng đối với nhau thì người ta dễ dàng phân tuyến và củng cố cho cái nhìn đối lập yêu nên tốt ghét nên xấu của mình. Do đó, những cơ hội để người ta điều chỉnh và tương thông với nhau sẽ bị sự thành kiến ngăn chặn.
Rõ ràng cái nhìn yêu nên tốt ghét nên xấu của người Việt mình chưa sửa chữa được cái khuyết điểm lịch sử trong việc định nghĩa con người là thiện hay ác, có thể sửa chữa hay không. Đây cũng là quan điểm không thống nhất của Nho gia và Pháp gia trong lịch sử cai trị mà Việt Nam từng chịu ảnh hưởng.
Pháp gia nghĩ ra mọi điều luật để tăng tối đa các công cụ cai trị có lợi cho vương quyền, trong khi Nho gia thì gia giảm và bổ sung nhiều các phép tắc đạo đức, thậm chí ở một mức độ khó tin như mệnh trời. Cũng vì đổ hết cho mệnh trời, nên lời nói và thực hành ít đi đôi với nhau.
Khi chữ trung được đẩy lên mức cao nhất (trung thần bất sự nhị quân), thì đặc quyền của giới quý tộc gần như không có điểm dừng, trong khi dân chúng phải chịu đủ mọi thứ khắc chế. Hàng nghìn năm dân tộc ta phải sống chung với cái không có thật là mệnh trời, một dạng nguỵ thiện trong cai trị.
Sẽ rất khó khăn để nói thẳng, nói thật trong những trường hợp ứng xử xã hội thiên về lối sống duy cảm kiểu yêu nên tốt ghét nên xấu. Và đó là lý do pháp luật khó được thực thi và sự thật luôn bị đẩy vào góc khuất.
Còn nhiều cái không có thật, cái ảo tưởng vẫn tiếp tục cai trị trong đầu óc con người, nên người ta buộc phải học cách để sống chung với nó. Nguỵ thiện là lấy cái học đạo đức giả làm nền cho ứng xử, khiến cho người ta thích nghe những lời tâng bốc và luôn sợ hãi trước sự thật.
Giả dối- ý thức bị cái ác chế ngự hoàn toàn

Theo quan điểm của đạo Phật, rất khó để có những lời nói dối không gây hại cho ai, nên nói dối dù ở mức độ nào vẫn phải dẫn đến quả báo mất mát niềm tin. Nói dối có nhiều cấp độ nặng nhẹ khác nhau, nhưng giả dối thì được huấn tập vào trong tính cách, đến một lúc lấn lướt và trở thành cái đối lập với sự chân thật, công lý.
Làm sao có thể xây dựng được một quốc gia hùng mạnh, trong sạch khi người ta luôn sợ hãi trước sự thật, tìm mọi cách để ngăn che sự thật.

Có nhiều tình huống người ta phải nói dối, nhưng đó không phải là sự giả dối. Giả dối có cấp độ cao hơn nhiều nói dối, vì ở đó ý thức đã bị cái ác chế ngự hoàn toàn.
Trong vế tâm lý ghét nên xấu, người ta dễ dàng nuôi dưỡng ý định gây tổn hại cho đối phương. Thậm chí, chỉ cần nghe đối phương gặp khó khăn thì họ cũng coi đó là cơ hội để vui sướng, ăn mừng. Ngay cả việc dùng công cụ bạo lực để hại người cũng được xem như một thứ niềm vui. Đôi lúc người ta còn tranh luận: Tôi chỉ mới có ý định giết người thôi, còn đã có ai chết đâu mà tôi bị coi là phạm tội giết người.
Theo quan điểm của đạo Phật, mọi hành động được dẫn dắt bởi ý thức sẽ quyết định nghiệp mà họ phải trả. Trong trường hợp này, dù người kia chưa giết người thì tội giết người cũng đã thành lập, vì ý thức trung tâm đã bị cái ác kiểm soát. Đạo Phật gọi đó là tự tác, giáo tha tác, kiến tác tuỳ hỷ (tự tay mình giết, bảo người khác giết, thấy người khác giết mà vui theo).
Dù ở tình huống phải giết một để người cứu vạn người thì vẫn phải chịu qủa báo giết người, không gì có thể bù lấp được cho hành vi cố sát. Vì giết cái ác trong một con người chỉ là giết một vế của con người, còn đang tâm giết cả con người là giết luôn cái thiện, không cho người khác cơ hội để sống và sửa chữa.
Khi ý thức thù nghịch phân tuyến và trở thành định kiến trong ứng xử xã hội thì sẽ tạo ra một môi trường giáo dục ít khoan dung và hoà giải. Một khi lòng từ bi không phải là sức mạnh thì càng sử dụng bạo lực, càng cho thấy sự sợ hãi. Phản ứng của sự sợ hãi chính ngăn che sự thật, khiến người ta không thấy được hành vi gây tổn hại, nhất là khi ý thức đã bị sự hiềm thù, đối đầu kiểm soát.
Trong nhiều trường hợp, pháp luật và nhân nghĩa đời thường không gặp gỡ nhau. Và xã hội nguỵ thiện là xã hội mà ai cũng tự cho rằng mình là chân lý. Ngay cả tôn giáo, một nơi được xem là có nhiều bài học đạo đức nhất, mà sự chết chóc, thù hận do xung đột tôn giáo cũng không hề giảm.
Pháp luật và đạo đức có đầy đủ các mức độ để kiểm soát hành vi, duy trì trật tự xã hội, nhưng nó sẽ trở nên nguỵ thiện khi những người tạo ra nó sống bằng hành vi đạo đức giả, thiếu vắng sự soi chiếu nội tâm và kiểm soát ý thức. Song những bất ổn xã hội là một tương quan rộng lớn, trong đó có cả tâm thức khơi mào cho những nghi kỵ, thù hận, khắc sâu và đưa đẩy những mối họa tham sân si lớn hơn của con người để tranh giành ích lợi và ảnh hưởng, đôi khi chỉ để thỏa mãn cái tự ngã nhất thời.
Tính giả dối và căn bệnh sợ sự thật

Trong lịch sử, Pháp gia và Nho gia ra sức bảo vệ vương quyền bằng đủ mọi quy định pháp luật và quy chuẩn đạo đức. Tuy nhiên, đạo đức tôn giáo và pháp luật trong tình huống cụ thể nào đó lại không có cùng tiếng nói với nhau.
Bởi đạo đức nguỵ thiện và pháp quyền mánh khoé đều có những mặt lợi hại, nhưng bao nhiêu thế kỷ nay nó chỉ dừng ở mức khắc chế và thúc ước nhau, chứ không bao giờ triệt tiêu nhau. Và khi lợi ích được dàn xếp, nó sẽ tìm cách xích lại gần nhau.
Người Việt mình có một hạn chế là thấy cái gì đó mới là vồ vập, nhưng không theo đuổi cái gì cho đến nơi đến chốn. Thế nên không ít lần tiếp nhận tư tưởng khác, nhưng ít tiếp nối và thừa kế những tinh hoa của nó. Nói chung là thiếu một cái nhìn tương quan toàn diện.
Một giới hạn khác là luôn tỏ ra sợ hãi khi phải thừa nhận những sai lầm. Vì thế dù pháp luật có quy định chi tiết thì người ta cũng không đủ tự tin để giải quyết dứt điểm, tạo nên những thái độ lừng khừng, lưng chừng, nửa vời, nhìn trước ngó sau để bảo toàn cho mình. Quy hoạch chiến lược ở ta yếu cũng chính vì tính cách ăn xổi ở thì, thiếu bản lĩnh tự tin này.
Có người quan tâm hỏi người bạn của mình rằng: Nghe nói anh bị ung thư phải không?. Người bạn trả lời: Không, tôi không có bệnh gì cả. Một thời gian ngắn sau người kia thấy anh bạn của mình qua đời vì bệnh ung thư, bèn chặc lưỡi: Rõ ràng anh ta chết vì ung thư mà cứ bảo mình không có bệnh gì?. Việc chết đến nơi rồi mà vẫn không thừa nhận mình có bệnh. Đó là bệnh gì, nếu không phải là bệnh sợ hãi sự thật.
Sợ sự thật, sợ phải tiếp cận, đối mặt với sự thật sẽ là con đường ngắn nhất dẫn đến tự huỷ hoại.
Trong một bài báo, nhà báo Hữu Thọ có nói: Muốn nghe được lời nói thật là phải công phu lắm, phải thành tâm lắm. Hãy rửa tai để nghe lời nói thật vì không có lời nói thật nào mà không có vị chua chát. Để bệnh nói dối tràn lan chủ yếu là tại người nghe.
Có sự thật nào thật hơn những phát biểu ấy? Đến nỗi Giáo sư Hoàng Tuỵ phải thốt lên: Sự giả dối đang là mối nhục lớn. Nhưng ai là người đi đầu trong nhận thức biết nhục để xã hội không nhục, thì còn tuỳ vào việc có người nghe được lời nói thẳng và nghe được sự thật hay không.
Cái thói quen ứng xử yêu nên tốt, ghét nên xấu cũng khơi mào cho việc dung dưỡng sự giả dối, đánh tráo khái niệm và làm sai lệch nhận thức. Khi không còn niềm tin ở nhau, xã hội ở tất cả các phía ghét yêu đều muốn giành phần thắng về mình bất chấp cả lời nói dối, bất chấp việc bẻ chữ, bẻ nghĩa để gây bất lợi cho đối phương. Đó cũng là hình ảnh sinh động nhất của một xã hội đang dạy nhau dối trá.
Tuy nhiên cũng cần phải hiểu, vì còn có người giữ vai trò cầm cân nảy mực ưa nói dối, làm dối, nên người khác cũng dùng chính cách ấy để chống lại họ. Như vậy, nhẽ ra chúng ta có được một xã hội có đủ người nói thẳng, nói ngay, nói đúng sự thật, có đủ người nghe thẳng, nghe ngay, nghe đúng sự thật..., thì vì định kiến truyền thống, chủ nghĩa, tôn giáo, ngay cả những người được xem là nói được, viết được để tác động đến dư luận xã hội cũng rơi vào hoạt cảnh dối trá...
Khi những cái dối trá ấy gặp nhau, đối chọi nhau thì làm gì có một xã hội đàng hoàng đúng nghĩa. Một khi cái sự gian dối bị đẩy vào góc khuất, đẩy vào bí mật quá lâu thì sẽ tạo ra sự bất tín. Theo quan điểm của đạo Phật, nói dối bất cứ điều gì đều phải chịu quả báo, và quả báo nhãn tiền là ngay cả khi nói thật nhưng cũng không ai tin.
Truyện kể dân gian có nói đến nhân vật một đứa trẻ, vì muốn đánh lừa người khác để làm vui thích, đã hô cháy nhà để mọi người chạy đến cứu. Nhưng khi trò đó tái diễn vài lần, thì người ta không còn tin vào nó nữa. Cho đến khi nhà nó xảy ra hoả hoạn, nó hô khản cả cổ nhưng cũng không ai thèm để ý để chạy  đến cứu.
Trong lịch sử dân tộc, vua Lý Nhân Tông từng xuống chiếu cầu lời nói thẳng, xét người có tài đức cho quản quân dân. Như thế phải quý trọng sự thật, phải có sự dũng mãnh và lòng khoan dung độ lượng hơn người mới có thể lắng nghe được sự thật, lắng nghe được lời nói thẳng.
Trong các quan hệ xã hội, không dung được người khác thì cũng không dung được mình. Dung người thể hiện ở chỗ biết lắng nghe lời nói thẳng. Không dung được người biểu hiện ở hành vi trấn áp bằng bạo lực và các ứng xử dưới chuẩn khác. Do đó càng sử dụng bạo lực, càng dối trá thì càng lộ ra sự kém cỏi trong nhận thức, cũng như sự sợ hãi, hoảng loạn, mất định hướng trong tinh thần.
Khi bạo lực hành vi, ngôn từ trong xã hội thắng thế thì hành xử của con người ngày càng xa rời các giá trị đạo lý, càng sợ hãi trước sự thật... Làm sao có thể xây dựng được một quốc gia hùng mạnh, trong sạch khi người ta luôn sợ hãi trước sự thật, tìm mọi cách để ngăn che sự thật.

Thái Nam Thắng
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Bị kiểm tra đột xuất, "bác sĩ" Trung Quốc cởi áo blouse và tháo chạy



SGTT.VN - Sáng 18.6, đoàn thanh tra sở Y tế TP.HCM đã bất ngờ kiểm tra phòng khám y học Trung Quốc 141 Phan Đăng Lưu, phường 2, quận Phú Nhuận, nơi cuối tuần qua “giam lỏng” một bệnh nhân do người này không đủ tiền thanh toán chi phí điều trị. Sau gần ba giờ thanh tra, đoàn phát hiện rất nhiều sai phạm của cơ sở này.


Thuốc quá đát, bác sĩ không bằng cấp

Tại thời điểm thanh tra, phòng khám vẫn mở cửa hoạt động và có khoảng chục bệnh nhân đang được khám hoặc ngồi chờ khám. Tuy nhiên, ngay sau khi đoàn xuất hiện và đọc quyết định thanh tra, toàn bộ "bác sĩ" người Trung Quốc lần lượt cởi bỏ áo blouse và tháo chạy.

Khi đoàn đề nghị người quản lý cơ sở, ông Li Jian Hua, xuất trình bằng cấp và giấy chứng nhận hành nghề của các bác sĩ, ông không trưng ra được bất kỳ giấy tờ nào.

Không chỉ vậy, ông Li cũng không xuất trình được bất kỳ hợp đồng lao động nào của toàn bộ nhân viên đang hoạt động, từ điều dưỡng, nhân viên xét nghiệm, người bán thuốc cho đến người phiên dịch.

Tại cơ sở có hai phòng cấp phát thuốc và dịch truyền, nhưng đoàn ghi nhận gần như toàn bộ số thuốc và dịch truyền này đều có xuất xứ nước ngoài, trên nhãn ghi tiếng Trung Quốc, nhưng lại không có giấy phép lưu hành.

Đáng nói hơn là có đến ba loại thuốc hết hạn sử dụng, hai loại xuất xứ từ Trung Quốc và một loại là Atropin, thuốc rất cần thiết trong cấp cứu chống sốc! Bên cạnh đó, còn có nhiều loại thuốc viên nang, hoàn không có nhãn mác và không rõ nguồn gốc. Đoàn đã thu giữ ba bao thuốc để kiểm tra.

Quá nhiều tai tiếng
Cuối tuần qua, theo phản ánh của người nhà bệnh nhân N.T.M.H, ngụ tại Thủ Đức, một số tờ báo ở TP.HCM đã vào cuộc và nhờ công an địa phương “giải cứu” chị H. khi chị bị “giam lỏng” ở một khách sạn gần phòng khám vì không đủ tiền trả chi phí khám chữa bệnh.

Tiếp xúc với anh B., chồng chị H., chúng tôi được biết vợ chồng anh phòng khám đến chữa vô sinh, và mặc dù chọn mức giá 17 triệu đồng/lần chữa, nhưng sau đó phòng khám tính chi phí lên đến… 39 triệu đồng. Do không đủ tiền trả, phòng khám giữ chị H. ở lại và buộc người nhà phải đến thanh toán tiền sòng phẳng mới cho về.

Đây không phải lần đầu tiên phòng khám Trung Quốc 141 Phan Đăng Lưu áp dụng “chiêu trò” này. Cách đây ba tháng, báo Sài Gòn Tiếp Thị từng phản ánh vụ việc tương tự. Chỉ sau khi phóng viên báo có mặt tại chỗ để làm việc, phòng khám mới chịu cho bệnh nhân ra về (đọc “Phòng khám bệnh y học Trung Quốc: “chặt chém” và bất minh, 27.3.2012).

Chiêu trò thường dùng của cơ sở này là không công khai rõ ràng mọi chi phí khám chữa bệnh, khi bệnh nhân vào tròng, nhân viên mới hét giá trên trời và lúc đó bệnh nhân chỉ còn bấm bụng trả tiền.

http://sgtt.vn/ImageHandler.ashx?ImageID=176142
Ông Li Jian Hu (giữa), đại diện phòng khám, giải trình sự việc với cơ quan chức năng



Sáng ngày 18.6, ghi nhận của đoàn thanh tra cho thấy phòng khám có niêm yết giá 20.000 đồng/lượt khám và 100.000 – 200.000 đồng/thang thuốc, nhưng các dịch vụ khác lại không có giá.

Tại thời điểm đó, đoàn cũng gặp một số người dân chờ khám hoặc tái khám. Chẳng hạn, anh V.V.T, 28 tuổi, ngụ tại TP.HCM, vừa được mổ cắt trĩ vào ngày 17.6 với giá 12.300.000 đồng. Sau khi mổ xong, bệnh nhân cũng được lưu lại ở khách sạn kế cận.

Tuy nhiên, đáng lưu ý là mặc dù phòng khám này chỉ được cấp giấy chứng nhận hành nghề với loại hình hành nghề là “phòng chẩn trị y học cổ truyền”, nhưng phòng khám đã tự tiện mở rộng sang lĩnh vực tây y như truyền dịch, phẫu thuật trĩ, siêu âm, xét nghiệm.

Năm qua, báo Sài Gòn Tiếp Thị từng phản ánh các hoạt động chữa bệnh ở đây ngoài y học cổ truyền. Ngoài ra nơi đây cũng từng bị giới truyền thông phản ánh chuyện hù dọa bệnh nhân như bệnh nhân được “bác sĩ Trung Quốc” chẩn đoán là tử cung bị loét, ung thư, nhưng khi đến bệnh viện Việt Nam chữa thì bác sĩ lại không phát hiện gì bất thường.

Vì sao một phòng khám Trung Quốc có quá nhiều tai tiếng trong những năm qua vẫn tồn tại và ngang nhiên móc túi người dân Việt Nam? Câu trả lời hoàn toàn nằm ở cơ quan chức năng!

Bài và ảnh: Phan Sơn
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [51] [52] [53] [54] [55] [56] [57] ... ›Trang sau »Trang cuối