Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trần Thị Lam
Đăng bởi hảo liễu vào 29/04/2016 00:00
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Bùi Bắc Hợp ngày 11/04/2020 13:00
ĐẤT NƯỚC MÌNH CHẲNG NGỘ PHẢI KHÔNG EM
Đấy nước mình chẳng ngộ phải không em
Bởi toàn dân đặt niềm tin vào đảng
Mấy ngàn năm vẫn dạng ngời tươi sáng
Và khó khăn nào cũng dáng để vượt qua.
Đất nước mình đâu lạ phải không em
Mấy cuộc chiến tranh vẫn yên bờ cõi
Bậc hậu sinh dẫu có nhiều nông nổi
Chút dại khờ đã thổ lộ hết vào thơ.
Đất nước mình có gì buồn đâu em
Càng khó khăn lại càng thêm vững trí
Bộ đội , công an và bao bác sĩ
Dãi nắng dầm mưa đâu có nghĩ riêng mình.
Đất nước mình sao phải thương hả em
Khi cuộc sống ngày càng thêm giàu có
Từ cụ già cho đến bầy trẻ nhỏ
Thời đại 4.0 chẳng bỡ ngỡ lạ lùng.
Đất nước sao phải về đâu hả em
Vẫn đứng đó ngày càng thêm hoành tráng
Độc lập tự Do Tương lai xán lạn
Non sông mình đã ngày càng rạng ngời thêm.
Bùi Bắc Hợp