Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Một số bài cùng tác giả

Đăng bởi Trăng Quê vào 10/09/2010 05:18, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 11/09/2010 03:58

KHÚC I

Thuở ấy vui buồn đổ lên mình đất
Đất hoá vào máu thịt sinh tôi
Trong đắng cay cạm bẫy
Mây bay lũ lượt đồng làng.

Chim chích choè sáng nào cũng hót
Cửa mở ra cho nắng đi về
Chị tôi bảo bao năm không nhớ
Trước đình làng chó đá gặm sương.

Ngày ấy biển là cánh đồng trước mặt
Hải âu bay trắng nắng mặt trời
Cha dậy trước lúc gà gáy sớm
Cây ổi bao mùa ngậm muối chậm nở hoa.

Có hôm đang trưa hè bất chợt
Mẹ lo giông bão vào nhà
Yên tĩnh thế mà mắt người dại sóng
Cha tôi về gió quái dịu đi.
Biển vừa gần vừa xa
Muốm tìm ngọc thì đào vào đáy cát.
Giữa mịt mù mưa rát
Lại mỗi ngày bình tĩnh nắng lên.


KHÚC II

Người ở biển ầm ào gió sóng
Cánh tay săn bão cuộn xoáy gào
Khi lên thuyền ngẩng nhìn trời biếc
Tóc nhuộm màu bất chợt nắng mưa.
Gió vẫn thổi triệu năm không cũ
Đất mỗi ngày sinh nở buồn vui
Bông hoa chết hoàng hôn nắng úa
Sáng mở đầu làm cuộc tiễn đưa.

Làng từ thuở khởi nguyên tăm tối
Cơn khát trôi trên lửa cháy vô cùng
Chẳng thành tro than
Mà thành chìm nổi
Đến một ngày muối mặn biển đông.
Vực nước nông sâu
Gió không đầu cuối
Chỉ có người làng biết gió ở đâu.
Đêm chưa đủ che đi giấc ngủ
Tiếng thở dài khép mở vòm khuya.


KHÚC III

Cỏ mọc
Không tên
Sóng rền
Đan vào yên lặng.
Sau chớp giật đường chân trời mở nắng
Đất lại xanh nuôi máu của mình.

Chiếc vương miện trên cánh đồng cổ tích
Đã bao phen bỏng rát mặt lư đồng
Chó đá trước sân đình đêm thức
Thương một đời kiếp tượng.

*
**

Cha tôi bảo:

- Hãy gieo vừng bằng hạt giống của làng và
đừng vội vàng thu hoạch khi nắng chưa lên.
- Sương muối và rắn rết còn ẩn mình đâu đó.
- Đã bao chàng trai chết khi mặt trời vừa sáng.
- Cứ mở toang cánh cửa nhà mình sẽ không còn
gì đe doạ. Gió biết cách tìm lấy lối ra.
- Đi biển nhớ nhìn vào đầu sóng.


KHÚC IV

Giấc mơ về ủ giữa rằm, lời hát xa xăm vọng từ vườn cũ. Những sóng lá gom thuyền trăng về bến, đêm đêm đậu giữa hiên nhà đầy nụ cười con trẻ. Tiếng nước chảy qua miệng gầu róc rách, sáng bình yên trong ánh nhìn bao ngày giông biển. Bóng cau già ngả xuống mặt ao, đo nông sâu số phận. Bông hoa chết khi chiều sáng ra bật mầm nụ mới. Rất nhiều âm thanh tan ra và quần tụ. Làng giấu trong trái tim bao la khốc liệt âm thầm.


Nguồn: bản thảo do tác giả cung cấp