Thôn nữ trông ngóng phía bên đường,
Mưa phùn mù mịt át lời thương.
Trắng quá! Ôi áo nàng trắng quá,
Dung nhan tuyết trắng lẫn cùng sương.
Thoang thoảng hương sắc thẹn thùng kia,
Hương dắt hương nồng chẳng nỡ lìa.
Bàn tay mềm mại nàng trinh nữ,
Nhẹ nhàng êm ái tựa màng khuya.
Giọng ngọt như mật thanh như sáo,
Kẻ sĩ nếm thử bỗng lao đao.
Lưu luyến lòng ta nổi tương tư,
Đêm về chưng cất thành rượu đào.
Tặng một cô gái quê tôi.