121

Nếu bỗng nhiên tôi trở thành hoạ sĩ
Chân dung Khayyam tôi sẽ vẽ thế này:
Một bình rượu đầy ông ôm ở trong tay
Bên người đẹp ôm cây đàn thủ thỉ.

122

Tất cả cử tri cần lựa chọn
Tất cả bầu, tất cả chọn ra.
Daghestan không có lựa chọn
Người là nôi, là mẹ, là cha.

123
Tôi kể cho người nông dân nghe về điện Kremlanh
Những cung điện, những gian phòng tráng lệ.
Ông hỏi tôi một câu khó vô cùng:
- Ở đó có không người anh em kết nghĩa?

124

Tôi không nói rằng tôi người xấu từ trong nôi
Mà trong đời dần dần tôi trở thành người xấu
Tôi cũng không là người tốt từ những ngày thơ ấu
Mà tôi chỉ dần dần tốt lên ở trong đời.

125

Hôm nay người ta nói chuyện thuê chuyện mướn
Chỉ tôi một mình cứ lóng ngóng không thôi.
Có ai người hãy cho tôi thuê mướn
Tình yêu của tôi, tuổi trẻ của tôi.

126

Đầu có một, nghĩ suy – vô thiên lủng
Suy nghĩ nhiều đầu chỉ biết điên lên.
Tốt hơn hết hãy lặng yên mà sống
Với hai điều: sống và chết là hơn.

127

Dù có đến cả trăm ngàn thầy thuốc
Bệnh của tôi cũng không thể chữa lành
Bởi bệnh tôi, bệnh tai ác – bệnh tình
Nên nhiệt độ không có gì đo được.

128

Cảm ơn nôi ru tôi buổi ban đầu
Sưởi ấm hồn tôi – cám ơn bếp lửa.
Nôi và bếp – bắt đầu của mọi bắt đầu
Bất hạnh cho ai quên nôi và bếp lửa.

129

Tôi muốn kể nhiều điều
Nhưng người nghe chẳng mấy.
Giờ đau lòng nhận thấy
Em không tin tình yêu.

130

Điều gì trời định sẽ đến với anh
Quá khứ đi qua, tương lai sẽ đến
Nhưng chỉ có tình yêu chân chính
Được trời cho tuổi trẻ và vĩnh hằng.

131

Người ta cười trong rạp hát, rạp xi-nê
Nhưng trong cuộc đời người ta lại khóc
Sau ngày cưới là những ngày khó nhọc
Chỉ khác khi ta về thế giới bên kia.

132
Anh học đi để đi đến với em
Anh học bay để tìm em bay đến
Anh học nói cả trăm ngàn thứ tiếng
Để bằng ngôn ngữ nào anh cũng nói "yêu em".

133

Anh gặp em trong một buổi xấu trời
Hai con tim bỗng nhiên hoà làm một
Nhưng bây giờ vỡ ra trong phút chốc
Cay đắng một điều em đã dối lừa tôi.

134

Trên đời này có ba người hạnh phúc
Người thứ nhất – không biết một điều gì
Người thứ hai – đánh mất sự nhận thức
Người thứ ba – dửng dưng chẳng cần chi.

135

Thời của ta lắm toà án, thanh tra
Những bản án đáng ngờ và dữ dội
Thử nghĩ xem ta cần gì luật sư
Khi trước Thượng Đế tất cả đều có lỗi?!

136

Tôi chia sẻ buồn đau với những con sóng bạc
Hai giọt nhỏ rơi vào mắt tôi nói với tôi rằng:
"Giữa nước mắt và chúng tôi không có điều gì khác
Chúng tôi đều là kết cục của đau thương".

137

Thượng Đế ơi con thật khổ với đời
Trên quê mình lương tâm con cắn rứt:
Nói sự thật – sợ những ông trời con dưới đất
Còn nói sai thì con lại sợ Người!

138

Thánh Ala hãy nói với con người
Về công việc ở trên đời của họ.
Những đố kị, hận thù đem dẹp bỏ
Cứu tình yêu – ý nghĩa của cuộc đời.

139

Thánh Ala ơi tội của con nhiều không sao đếm lại
Vì điều này con sẽ phải về địa ngục tang thương
Nhưng có phải chính Ngài đã giết đi trong con điều sợ hãi
Bằng hy vọng mong manh rằng con sẽ được tới thiên đường.

140

Khi mắt đã mờ, tóc đã chẳng còn xanh
Chỉ mình em cho anh niềm an ủi.
Em là ánh sáng mùa xuân, em là lò sưởi
Là dấu vết cuối cùng, là hi vọng của anh.