Kia, có bốn người đàn ông vận đồ đen
Họ là phu khuôn vác
Khiêng món hàng giá lạnh của Tử thần
Không hào hứng, cũng không hề đau xót

Họ vội vã khiêng đi người chết
Ra tới nơi mãi mãi yên bình
Xin hãy ngủ yên, hỡi bà lão ăn mày khốn khổ
Trong áo quan mục nát của mình

Tiếng chuông nhà thờ ngân lên gióng giả
Không ai tiễn đưa bà hay cất tiếng khóc than
Chỉ có sự khốn cùng đeo bám bà mãi mãi
Là những gì bà để lại trần gian

Sự keo kiệt đê hèn của những người đang sống
Ném cho bà tấm vải liệm rách bươm
Và một cây thánh giá gãy, cũ sờn
Được đặt lên quan tài người chết

Người ta cho bà một Đức Chúa xấu hơn
Để mang theo trên đường vào vô tận
Sự phỉ báng chua cay bà không hề oán hận
Khi đã bình an trong tĩnh lặng ngàn đời

Thuở xa xưa bà đã có một thời
Bừng xuân sắc khiến cả làng ca ngợi
Là cô gái xinh tươi đẹp nhất trong vũ hội
Mừng vụ mùa thắng lợi chốn quê ta

Bao chàng trai từng khiêu vũ với bà
Sao không thấy ai đưa tiễn bà ra mộ?
Ơi chiếc vĩ cầm tươi vui trong ngày đó
Đã vỡ tan tành, nhạc tắt lặng từ lâu!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)