Nằm ngửa trên giường đẩy
Loang loáng trần nhà bay
Thấp thoáng bóng áo trắng
Hay Thiên Thần đón đây.

Tỉnh dậy thấy còn sống
Không vui cũng chẳng buồn
Từng ấy năm đủ rộng
Còn đón bao mùa xuân.

Rồi dửng dưng ra viện
Dửng dưng đi về nhà
Dửng dưng cầm lại bút
Dửng dưng chuyện gần xa.

Đó là bảy năm trƣớc
Dửng dưng bảy năm sau
Trang giấy trong như nước
Dửng dưng bạc mái đầu.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]