Em hoá đường cong thành đường thẳng
Râu tóc dựng lên phút hết hồn
Có những đôi bờ không thành rãnh
Đâu phải tình nào cũng môi hôn
Gặp phải mơ đâu chuyện phải rồi
Ta người lữ khách giữa đời trôi
Ngụp lặng tìm em hai bầu ngực
Vượt thác leo ghềnh toát mồ hôi
Đã vướng đa mang tình gãy đổ
Bần trong kẻ sĩ cũng lắm thường
Tình la vướng bận còn chui lổ
Hang hốc nơi nào cũng thành mương.