thỉnh thoảng
anh quỳ gối
giữa đám rêu
uống
giọt sữa
của quả vả
rớt
trong đêm

anh viết lên
đằng sau gáy
một người nào
thứ ngôn ngữ
của rừng rú
và bóng đêm
những ngón tay anh
đằm trong thứ mực
đã đọng lại
trong hõm rốn
những cây cao
tiếng anh kêu
thấu tới những vì sao
mỏng mảnh
giữa hai bàn tay trống rỗng
nhuộm lá móng tươi hồng

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)