25.00
Thể thơ: Thơ mới bảy chữ
Thời kỳ: Hiện đại
2 người thích

Đăng bởi Leng Keng vào 27/08/2009 00:43, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Leng Keng vào 09/09/2009 23:41

Lệ nến đêm qua ứa mấy dòng,
Chín hồi chuông nguyện khóc trên không.
Nàng đi êm lặng như nàng sống,
Tóc vẫn thơm nguyên má vẫn hồng.

Sao khuya chứng giám giờ li biệt,
Bóng lạnh lùng nghe tiếng ngậm ngùi.
Đời ở ngoài kia êm ấm quá,
Từng đoàn, đôi lứa hẹn nhau vui.

Ta lấy gì đây để khóc nhau?
Hoa buồn mấy đoá, nhớ đôi câu?
Hay ta se cả đời ta lại,
Để chép đưa ai khúc nhạc sầu?

Không, không, tất cả đều nhân thế
Tất cả thơ,hoa,mĩ phẩm đời,
Mà áng trinh xưa không muốn để
Linh hồn vô giá bợn màu tươi.

Ta biết tuy nàng chỉ muốn ôm
Bốn mùa tươi sáng, chỉ mê hôn
Đôi bàn chân Chúa và mong uống
Tất cả đau thương của suối hồn.

Ta nỡ lòng nào để tủi nhau,
Những hồn băng tuyết vẫn hay đau.
Bằng muôn thức quý đời ta mọn
So với trời hoa vĩnh viễn màu.

Chuông nguyện thương ai khóc dưới đời?
Trước hàng nến trắng khóm hoa tươi.
Ta nghe tiếng gọi từng mây vắng:
"Em đợi anh lên hát Lễ Trời!"


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]