Trên đường về nhớ đầy Chiều chậm đưa chân ngày Tiếng buồn vang trong mây...
Chim rừng quên cất cánh Gió say tình ngây ngây Có phải sầu vạn cổ Chất trong hồn chiều nay?
Tôi là người lữ khách Màu chiều khó làm khuây Ngỡ lòng mình là rừng Ngỡ hồn mình là mây
Nhớ nhà châm điếu thuốc Khói huyền bay lên cây...
Bài thơ còn có tên là Chiều, và đã được nhạc sĩ Dương Thiệu Tước phổ nhạc thành bài hát Chiều.
Trong bản in đầu tiên của Quê ngoại năm 1942, câu này là "Khói xanh..." Trong các lần tái bản, câu này đổi thành "Khói huyền..."
Nguồn: 1. Hồ Dzếnh, Quê ngoại, NXB Hoa Tiên, Saigon, 1969 2. Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004