Câu đầu ấy là câu duy nhất thành thật—
xin Cha tha cho con, vì con đã phạm tội.
Mọi điều con đã nói đều là giả dối.
Và khi những dòng ấy rời khỏi môi con
con cảm thấy hụt hơi,
nhưng sau đó cười tủm tỉm hàng bao nhiêu ngày.
Có phải vì vậy mà con ở đây lúc này?
Không. Cuối cùng con đã sẵn sàng nói thật.
Con đồng ý với Cha trong mọi lúc.
Cái chết rất đáng để ta điểm trang chuẩn bị.
Nhưng con sợ, Cha ơi, và con cảm thấy
ngay cái phút con đi vào nhà thờ.
Quy luật số một,
không bao giờ được thoải mái trong nhà thờ.
Chắc Cha cũng biết điều này,
Cha quả là bận rộn với người ta
và những cuộc đời khác của họ—
ấy là cái cách Cha ngồi.
Đây nhé con ăn mặc thế này:
găng tay, một chiếc váy,
con có thoa son,
mang đôi giày đẹp nhất, vớ dài bằng lụa,
và leo 86 tầng, leo lên hết.
Con leo lên để nhảy, không phải để nhìn.
Bầu trời màu trắng.
Rồi con đi qua khỏi những thanh vịn
và con hoàn toàn đúng. Cú rơi
quả là rửa tội, thân con ướt
và rộng mở. Nó lột giày con
và rồi vớ, lấy đi hơi thở con.
Con thấy nó đẹp biết bao,
mỗi giây một tấm ảnh,
một bộ phim chiếu lại
cho tới cái mui xe
và rồi con chân không
nằm ngủ trên một chiếc Buick.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé