Trăng cô đơn, lênh đênh trong sương mai,
Người cô đơn, đồi cao đứng thở dài.

Con ngựa buồn, cỏ non không muốn gặm,
“Tuấn mã ơi, mang ta đến bên ai!

Nào phải điềm lành, ngực ta tức thở,
Nào phải điềm lành, tim ta trăn trở;

Nào phải điềm lành, ngươi không ăn cỏ!
Mang ta đến bên ai, tuấn mã ơi!”

Ngựa rùng mình, tráng sĩ thêm bối rối,
Hướng quê nhà lên ngựa chàng phi vội.

Bình minh lên, sáng nhà thờ trên đồi
Ngựa hí vang bên mộ mới tinh khôi.