Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đỗ Toàn Diện » Trổ mùa (2024)
Đăng bởi hongha83 vào 21/05/2025 10:14
Anh là người đón tia nắng đầu tiên, cũng là người tiễn tía nắng cuối cùng lặn vào ruột
đất những ngọn sóng lừng cao ngất, quất giàn khoan trao đảo không gian, dúm dó nhà
giàn. Chim trốn biệt, cá tìm về đáy biển, chỉ còn lại những người lính nhà giàn chống chọi
với bão giông. Mưa xối xả nhọn như mũi chông chích vào da thịt, biển vũ vần giận dữ giữa khơi
xa. Biển là nhà, ta chẳng thể rời xa, mẹ đất đã nuôi ta khôn lớn. Ta không thể đớn hèn
chạy trốn… dù phải vù mình nơi đáy biển khơi xa.
Ta nguyện noi theo ý chí ngoan cường thuở ông cha dựng nước, không bao giờ khuất phục quân xâm lược, chẳng xá gì giông bão với cuồng phong. Ta tự hào là con dân đất Việt, mãi kiên trung.