Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 25/03/2016 10:42, số lượt xem: 309

Trên con đường du hành qua miền đất chôn nhau cắt rốn của mình,
ta chẳng bao giờ thấy cô độc.
Xin chào!
Những người ta gặp bao giờ cũng cất cao lời chào thân thiện.
Có kẻ đi chân đất
đang lùa bò qua phía bên kia đồng lúa đang trổ.
Có kẻ đang cai quản lũ cừu mẹ và lũ cừu con,
xin chào...
trông thấy ta,
người chăn cừu cất cao lời chào,
còn lũ cừu thì hết thảy ngẩng mõm lên,
là chúng đang nói theo cách của chúng,
nhưng ta thì ta cho là chúng đang nói về ta.
Vào một ngày,
mặt trời mặt trăng vẫn xoay như cũ,
ta đã gặp kẻ tự xưng là đến từ đầu kia của lịch sử.
Xin chào!
Giọng nói của kẻ ấy tựa thứ âm vang xưa cũ.
Ta và các loài cây hiển hoa cùng lúc có mặt ở trần gian này.
Có nghĩa, các loài hoa đã hun đúc nên sự cao cả của tổ tiên con nguời?
Nhưng không phải hoa chỉ để nuôi dưỡng con người!
Đang trò chuyện,
Ta bỗng thấy kẻ ấy mình đầy máu me.
Đừng sợ.
Giọng nói của kẻ ấy như có vẻ mới hơn trước.
Ta và bọn chúng vừa mới giao chiến xong.
Có nghĩa là chiến tranh bộ tộc đã xảy ra?
Phải. Nhưng chẳng phải chỉ xảy một lần rồi thôi.
Đang trò chuyện,
ta bỗng thấy kẻ ấy có vẻ giống như kẻ hát rong trong
các ca khúc của các nền văn minh xưa cũ.
Thời gian làm ra ta, và ta thì đang hát về nó.
Hát như thế nào?
Lúc vui thì làm ra một vì vua,
Lúc buồn thì làm ra những loài chim rừng biết hót.
Nhưng sau khi đã có vua và có lũ chim rừng thì thời gian làm ra những gì?
Ta cũng chẳng biết!