Trang trong tổng số 3 trang (29 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3]

Ảnh đại diện

Admin

Em vừa khoá nick Lỗ Bình, đỡ mất thời gian của mọi người.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Pang De

Mình xin lỗi vì hỏi hơi đường đột. Mình muốn nhờ ai đó có thể bình giảng cho mình hai khổ cuối trong bài thơ Ngã Ba Sông của Hoàng Cầm. Nhất là khổ thơ cuối, mình có lẽ không hiểu một chút nào.

Mình xin phép đăng lại toàn bài ra đây:

Ngã ba sông

Mắt em đi suốt vòng thân phận
Chỉ được quay về lúc lệ rơi
Hồn em thả hết nguồn thi tứ
Chỉ được bừng lên lúc miệng cười

Thì ba ngã sông ba hướng thuyền
Hướng nào khôn dại hướng nào điên
Liệu còn một hướng ta bơi đứng
Vớt cánh mai vàng xập sóng đen

Vừa khi vuốt tóc nhìn chênh bến
Chợt thấy dài xanh ngất nước mây
Hoa khô xây bậc cho thềm ngọc
Một phím đàn đôi bốn cánh bay

Ngự đỉnh dài ánh nguyệt xuyên xanh
Đón chào nữ chúa khóc vô thanh
Hỏi thăm ai nấc rung hoàn vũ
Ba ngã sông cùng đáp: chính anh.

Hai khổ thơ đầu mình rất thích, và nếu mình hiểu được ý của hai khổ thơ còn lại, tức là hiểu cả bài thơ thì thật không gì mừng bằng. Rất mong các bạn giúp đỡ!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Khoi Dinh Bang

@ PangDe: Nguyễn Khôi xin thử BÌNH để chia sẻ cùng Bạn,
*1-Đây là ngã 3 sông-ngã 3 đường đời,thân phận con người...Thơ Hoàng Cầm là kết tinh dân ca Quan họ,ở đây lấp lánh câu ca dao"trăm quan mua láy miệng cười"...
*2-Giả thử như đã trải qua sau cuộc chiến với"ngày mai thế giới tàn đi cả/giữa ngã 3 đường anh với em" ? là bơ vơ,không biết đi đâu về đâu ?
*3-Một giấc mơ tiên cảnh ( ảo )người làm thơ hơn người là dù gì đi nữa thì cũng còn MƠ......hoa khô kết ngọc /để 1 phím đàn đôi 4 cánh bay...
*4-Kết:đây là đỉnh Thiên thần(cõi hư vô-cõi mộng)hồn thơ vô thức,khác nào chuyện Cổ tích"anh là Hoàng Tử,em Công chúa" chốn tiên thiên huyền ảo,thực-là tiếng NẤC của thi nhân rung cả cõi hư vô hoàn vũ...Đây là tiếng NẤC (khóc không thành lời)khác nào Alfred De Musset,thi sĩ Pháp xưa(1810-1857)với tiếng NẤC :đêm tháng 5 " bất hủ-thơ Hoàng Cầm đượm hồn quê Quan họ mà rất tân hậu hiện đại là thế ?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Pang De

Bác Khôi bình ngắn gọn mà rất súc tích, em thích lắm. Em xin góp đôi dòng suy nghĩ thế này:

Em đọc lần đầu tiên cũng có cảm giác 2 khổ cuối lung linh huyền ảo quá. Không phải cảnh thực mà là cảnh mơ đã đành một nhẽ, nhưng cái mơ đấy cũng khác biệt cái mơ thông thường, hay chí ít thì em chưa thấy cái mơ nào như thế. Thành ra em thấy mình chưa nắm bắt được cái mơ đấy của nhà thơ, nhưng đọc lên những câu như “Hoa khô xây bậc cho thềm ngọc/Một phím đàn đôi bốn cánh bay” hay “Hỏi thăm ai nấc rung hoàn vũ/Ba ngã sông cùng đáp: chính anh”, thì không thể không thấy thích cho được.

Khổ ba thì như bác đề cập gợi lên giấc mộng tiên cảnh, có thể là như giấc mộng uyên ương hồ điệp, nhưng chiển sang khổ bốn thì lại thành ra những tiếng khóc bị kìm nén. Nữ chúa khóc, và thi nhân cũng khóc. Em nghĩ đây là tiếng khóc của khổ đau, và do đó giấc mộng ở khổ ba chỉ là một giấc mộng chưa thỏa được khơi lại mà thôi. Khơi lại một giấc mộng chưa thỏa thì cũng là khơi lại một nỗi đau, và do đó có những tiếng khóc, tiếng nấc. Mà em tự hỏi “nữ chúa” ở đây có thể là ai? Là người hay chỉ thuần túy trừu tượng? Nhưng có lẽ câu hỏi này không có câu trả lời rốt ráo.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Khoi Dinh Bang

@ Thân tặng Pang De :
Mắt nhìn CHÊNH bến xanh mây nước
Thềm ngọc hoa khô NHẠC vút bay...
Chao ôi,mộng ảo HỒN Thi sĩ
Nấc cùng Nữ Chúa VUỘT tầm tay !
          Góc Thành Nam-Hà Nội chiều 9-5-2010
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thị cảm

@: Nguyệt thu và HXT đổ thừa là điều tệ hại, trong văn nghệ  lại còn tệ hại hơn nữa, trường hợp dữ liệu lưu trong  ổ cứng của của LB về TV trong 1 file có tiêu đề : "con cá..." sáng tác hơn một năm trên TV bị mất sạch là điều có thật và hoàn toàn do lỗi cá nhân, nhưng cũng có nguyên do :
  Thứ nhứt  bài viết gọi là suy tưởng của LB về HOÀNG CẦM post lên TV vào lúc đó ( 14g... ngày7/5). vào topic vĩnh biệt nhà thơ Hửu LOAN do HXT mở, tức là cũng phải chần chừ lâu lắm vì thời điểm đó không có trang nào phù hợp, mặc dù bản thân đã biết HC mất từ tối ngày 6/5/2010...gọi là post đại vì nghĩ thế  nào thì TV cũng có topic mới về sự kiện này, lúc đó hãy tính. Giống như bài thơ “ Về quê cha “ của LB đăng trên topic ĐÔI VAI Mẹ do Ng. Ngoat mở trước đây, vào ngày.29/4/2010 vì hiện tại đâu có trang nào phù hợp hơn, đúng không !
Quả nhiên tối về (>23g- 7/5) mở trang cá nhân thì thấy xuất hiện diễn đàn tác giả bên kia sông Đuống qua đời,
Ngạc nhiên hơn bài thơ của mình lại bị nhét xuống dưới những bài trích dẫn của nhiều nguồn khác gán ghép vào, kèm theo vài lời mở đầu chiếu lệ.
Cũng xin nhắc lại diễn đàn này được mở vào ngày 5/5 lúc 23:26 nghĩa là lúc NHÀ THƠ vẫn còn sống, cứ y như là người ta biết được rằng ông sẽ mất vào ngày hôm sau tức là vào lúc 9g30’ ngày 6/5 vậy.
Sau đó mình bày tỏ vài thắc mắc và suy nghĩ của mình như các bạn thấy đó. Post lên diễn đàn không được buộc phải đăng nhập lại thì không còn dữ liệu nữa, thế có ức không chứ. Bèn xách máy ra phòng khách viết lại lúc đó là 2g sáng ngày 8/5.
   Thứ hai là sau khi viết lại lần này cẩn thận save lại trước khi đăng thì bị replace toàn bộ bài viết kèm tranh ảnh sáng tác hơn một năm nay kể cả những bài chưa gởi lưu trong máy bằng cái comment nói trên, tất nhiên là lỗi cá nhân thôi, nếu mình bình tỉnh để mai tính thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, còn việc muốn gỡ hết sáng tác  của LB trên TV do chủ kiến của tác giả chứ chẳng phải “ thông điệp” cho ai cả, định mai tải xuống và lưu trở lại rồi tính sau.
Còn “ nó “ ở đây xin đọc lại nguyên văn là : loay hoay lưu thế nào mà nó xóa sạch dữ liệu...” Tức là rút kinh nghiệm lần trước lần này trước khi post bài thì save lại ở một file trong ổ cứng nhưng không ngờ bị “ nó “ replace ( xóa và thay thế như đã nói) toàn bộ dữ liệu lưu trong file này, vậy đã rõ là do sơ ý trong lúc thao tác của LB chứ không liên quan gì đến TV cả.
Điều muốn nói ở đây là tình cảm thiêng liêng của một thành viên của Thi Viện đối với một tên tuổi lớn vừa nằm xuống, nó cần phải được tôn trọng thế thôi ./.
                                                                                      3g26’ ngày 9/5/2010.
                                                                                                   Lob
______________________________________________________________________________________________________________________

@: Admin, tôi vào đây là  do yêu cầu của LB. Trước hết là download hộ toàn bộ các comment của LB post lên TV từ trước tới nay, vi nick của ông ta đã bị khóa, sau đó post hộ bài trả lời của họ Lỗ lên TV.
Việc đúng sai chưa bàn đến, ở đây là giải quyết các ý kiến, thắc mắc của thành viên đối với BĐH trang Web nhằm làm sáng tỏ một số vấn đề nào đó...là chính đán và hoàn toàn bình thường.
Còn việc tự ý khóa nick của LB với lý do “ linh tinh “  thì e rằng không ổn, bởi TV đâu có đưa ra lỗi vi phạm “ linh tinh “ sẽ bị khóa nick phải không? Vậy thì phải hiểu như thế nảo đây!
Thiển nghĩ, việc gỡ bỏ comment của một thành viên nếu xét thấy không phù hợp nội dung hoặc lỗi vi phạm là điều bình thường song hành động tự ý khóa nick người ta với lý do “ linh tinh “ như thế thì khó chấp nhận, nhất là đối với thành viên có uy tín trên mạng của mình ( LB có số lượt người vào xem thuộc hàng khá cao so với số bài gởi )
Thưa các bạn ! điều hành một trang web có tính VHNT như THI VIỆN chắc chắn  đòi hỏi các ĐHV, QTV một thái độ chững chạc, khiêm tốn và đúng mực, ấy là chưa kể phải có VĂN HÓA trong cách ứng xử nữa - Trân trọng !
                                                                   Thị Cảm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

@thị cảm:

Bạn có là thị cảm hay Lỗ Bình thì những điều bạn nói cũng vẫn thiếu căn cứ. Bạn vẫn còn quá coi nặng cái tôi của mình trong việc muốn là người đăng trước ở Thi viện thông tin và cảm xúc về sự qua đời của nhà thơ Hoàng Cầm, mà không chịu nhìn lại những dấu vết kỹ thuật ghi lại về mặt thời gian post bài lên Thi viện! Bạn lại nói tùy tiện khi cho là topic (không phải là diễn đàn như bạn nói đâu nhé!) này được lập trước khi nhà thơ qua đời! THật khong còn hiểu nỗi nữa! Bạn cho là chúng tôi và những người khác nữa cũng trẻ con kiểu như bạn đã thể hiện ở đây đấy ư?


Chúng tôi sẽ không trả lời bạn thêm về điều gì nữa, vì nghĩ không cần thiết. Tự bạn và các thành viên khác nếu thấy quan tâm đến chuyện bạn đưa lên đây, sẽ tự tìm hiểu qua ngày giờ mở topic và các bài post của mọi người.

Và vì admin đã khóa nick bạn vì thấy không hoan nghênh những người có tinh thần như bạn trong Thi viện, NT cũng sẽ khóa nick này luôn.
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Nếu thực sự nghĩ đến người đã qua đời, với những tình cảm thiêng liêng, thì chắc anh Lỗ Bình đã không khó chịu như vậy khi thấy bài của mình "bị" để sau bài người khác. Những thành viên trên Thi Viện đều có tư cách ngang nhau trong việc thể hiện tình cảm của mình đối với người đã khuất.
Hmm, tóm lại thật khó hiểu. Anh đòi hỏi người ta "khiêm tốn, chững chạc và đúng mực" trong khi anh chưa có được điều ấy. "Nguyệt Thu và HXT đổ thừa?" - chúng tôi không đổ thừa cho ai cả, chỉ nói gì cũng trên cơ sở dữ liệu có thật được lưu lại ở đây thôi. Cách viết của anh luôn chụp mũ, lại còn khá coi thường các thành viên khác: " Ngạc nhiên hơn bài thơ của mình lại bị nhét xuống dưới những bài trích dẫn của nhiều nguồn khác gán ghép vào, kèm theo vài lời mở đầu chiếu lệ."? Trong các topic chia sẻ tình cảm, thành viên cũng được quyền đưa các bài viết về nhà thơ lên Thi viện, điều đó chăng có gì là sai cả!
Đương nhiên chúng ta chấm dứt những câu chuyện vô bổ thế này ở đây.

Mong sao hương hồn Thi sĩ Hoàng Cầm được yên nghỉ thanh thản nơi suối vàng.

Admin khoá nick của anh Lỗ Bình vì không muốn có chuyện nói qua nói lại ở một topic thiêng liêng như thế này.
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tường Thụy

VĨNH BIỆT "NHÀ THƠ TÂN CỔ ĐIỂN" HOÀNG CẦM

Với tôi, Hoàng Cầm là nhà thơ lớn với bút pháp tân cổ điển. Ông làm mới thơ Việt cuối thế kỷ XX trên nền tảng văn hóa Việt mà nổi bật là văn hóa Kinh Bắc. Người mê và thuộc thơ ông thì nhiều vô cùng. Mấy năm gần đây, tuy biết nguồn sống của ông đang cạn dần, vậy mà mỗi lần nghe điện thoại về ông, tôi cứ thắc thỏm lo ông khó chống nổi bênh tật. 12 tháng Giêng âm lịch năm nay, như mọi khi, tôi đến chúc sinh nhật thứ 89 của ông không được bình thường. Nhiều người yêu thơ ông đã đến trước tôi, ông không nhận ra ai. Con trai ông nói bố em bị lẫn. Khi tôi ngồi xuống giường ông nằm, bỗng ông hỏi: "Tạo đâu nhỉ". Hóa ra ông đã nhận ra tôi, và hỏi đùa một câu rồi nở cười cầm tay tôi. Mọi người cười theo và bảo: "Cụ còn lâu mới lẫn". Tối chủ nhật vừa rồi, tôi đang đi từ Sóc Sơn về thì nghe điện thoại của Nguyễn Đình Toán báo cụ Cầm vừa vào cấp cứu ở bệnh viện Hữu Nghị, khó qua. Tôi linh cảm điều bất ổn, liền gọi ngay cho nhà thơ Hữu Thỉnh, Chủ tịch hội Nhà Văn và hẹn sáng mai vào viện thăm ông. Ông nằm trên giường bệnh chụp ống thở oxy nhưng mắt vẫn mở ra nhìn chúng tôi và cố nấc lên mà không nói được. Hữu Thỉnh xúc động nói: "Cố lên anh nhé. Anh là nhà thơ xuất sắc, là người thầy, người anh đáng kính của bọn em". Tôi sờ tay ông thấy lạnh toát, mồ hôi nổi hạt, và nghĩ: cây thi sĩ đang hết dần nhựa sống. Ngay lúc đó, chúng tôi bàn với gia đình việc chuẩn bị hậu sự cho ông. Hữu Thỉnh lẩm bẩm: Phải là một đám tang tầm cỡ!

Sáng 6 tháng 5, tôi đang trên đường đến hội Nhà Văn thì nhận được điện của Nguyễn Đình Toán báo tin thi sĩ Hoàng Cầm đã qua đời trước đó 5 phút, tức là 9 giờ 25 phút. Tôi dừng xe bên đường thấy lòng trào lên một nỗi buồn khó tả. Tôi nhớ ngay câu thơ ngôn truyền của ông "Sông Đuống trôi đi/ Một dòng lấp lánh/ Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ". Những hình ảnh thân thương gần gũi của quê làng vào thơ ông bỗng trở nên sang trọng lạ lùng. "Những cô hàng xén răng đen Cười như mùa thu toả nắng"... Mảng thơ tình của Hoàng Cầm lại là một đóng góp đáng kể về cảm giác tình yêu trong thơ ta. Đấy là một cảm giác si mê hưng phấn trong ái tình, mà có người nhầm tưởng là kích động nhục cảm. Ví dụ những câu thơ rất gợi này: "Chân em dài đi không biết mỏi/ Má hồng em lại nổi/ đồng mùa nước lụt mênh mông/ Lưng thon thon cắm sào em đợi/ Đào giếng sâu rồi đừng lấp vội đầu xanh" Những chân dài, má hồng, lưng thon khiến ta nhớ tới "trường túc",  "hồng nhan", "chiết yêu" trong quan niệm tính dục của người Tàu, nhưng khi những chi tiết ấy vào thơ Hoàng Cầm nó đã được Việt hóa một cách thần tình, khiến cho câu thơ trở nên lung linh tơ lụa bọc che những ẩn dụ xa xăm.

Những câu thơ gợi nhớ lại cả cuộc đời của ông.

Ông sinh ngày 22.2.1922 tại làng Phúc Tằng huyện Việt Yên (Bắc Giang) nhưngquê gốc ở Thuận Thành (Bắc Ninh), nơi có con sông Đuống nằm nghiêng nghiêng trong thơ ông. Tên thật của ông là Bùi Tằng Việt được ghép bởi tên làng và tên huyện, còn bút danh là tên một vị thuốc đắng: Hoàng Cầm. Ý ông là dùng cái tên đắng cho đời thêm ngọt. Nhưng sự đắng đót luôn theo đuổi ông suốt thời tuổi trẻ. Ông tốt nghiệp tú tài toàn phần năm 18 tuổi, bước hẳn vào nghề văn: dịch sách, làm thơ, viết truyện, viết kịch. 20 tuổi viết nên vở kịch thơ "Hận Nam Quan" tràn đầy lòng yêu nước, năm 22 tuổi viết kịch thơ "Kiều Loan" được công diễn năm 1946 và đến gần đậy được đạo diễn trẻ Anh Tú tâm đắc dàn dựng lại và đoạt giải thưởng Liên hoan kịch nói chuyên nghiệp toàn quốc. Người vợ ông cưới năm 18 tuổi chết sớm để lại người con trai, ông lấy người vợ kế là Tuyết Khanh, người sắm vai kịch Kiều Loan, rồi tham gia Vệ quốc quân. Tài năng của ông dồn vào thơ và lãnh đạo đoàn kịch quân đội phục vụ kháng chiến. Ông được Đại tướng Võ Nguyên Giáp tặng thưởng tại trận về bài thơ "Đêm liên hoan" trong chiến dịch Điện Biên Phủ với những câu thơ thật hào hùng: "Máu tôi mai sẽ chảy/ Trôi phăng hết kiếp ngựa trâu/ Xương tôi, tôi bắc nên cầu/ Cho đàn con bước lên lầu Tự Do!". Sau 1954, ông chuyển ra dân sự, được bàu vào Ban chấp hành hội Nhà Văn khóa đầu tiên. Nhưng ông cũng là người chủ trương nhóm Nhân văn - Giai phẩm nhằm cách mạng văn chương, vài năm sau NVGP bị đóng cửa và Hoàng Cầm cùng nhiều nhà văn khác bị "treo bút" suốt 30 năm liền. Trong những ngày "đau đớn" ấy, ông lấy bà Lê Hoàng Yến, và mở quán rượu nuôi đàn con nhỏ. Tuy nhiên, nghiệp văn chương không bỏ người thi sĩ tài hoa, ông lặng lẽ viết nên tập thơ "Về Kinh Bắc" và hàng trăm bài thơ khác. Tập "Về Kinh Bắc" là tập thơ hay nhất của Hoàng Cầm chỉ nằm trong ngăn tủ, hơn 20 năm bỗng mang họa cho ông, ấy là khi người ta cho rằng đấy là một tập thơ "ám chỉ chế độ". Tác giả bị giam, bị hỏi cung suốt cả năm trời. May thay, thời đổi mới đến, Hoàng Cầm được phục hồi hội tich hội Nhà Văn và "Về Kinh Bắc" được xuất bản cùng nhiều tập thơ khác của ông.

Những tác phẩm của Hoàng Cầm được công bố thời "Đổi mới" đã đưa ông trở lại thi đàn đúng như tầm cỡ của ông - một thi sĩ của cách mạng và tình yêu. Bạn bè yêu thơ trong nước, ngoài nước luôn tìm đến ông thăm hỏi, xin thơ, trong đó có cả những nhà lãnh đạo cao cấp của Đảng. Tôi còn nhớ lần nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đến thăm, và mời ông đến Nhà sáng tác của Bộ để sáng tác với chế độ ưu đãi đặc biệt. Hoàng Cầm rất vui, nhưng tiếc là sau đó ông bị ngã gãy chân, phải "nằm nghiêng nghiêng" trong ngõ phố Lý Quốc Sư cho đến lúc cuối đời.

Sự nghiệp văn chương của Hoàng Cầm cũng như con người ông luôn ẩn dấu những tầng dày văn hóa Việt Nam , sâu sắc và chân thành. Ngôn từ của ông sáng láng, dạt dào và thấm đậm tâm linh. Dân tộc và tình yêu luôn là nguồn cảm hứng thơ ca bất tận của ông, nó vừa thủ thỉ chân tình vừa hào hùng sảng khoái, nó vừa nghiêm cẩn thiêng liêng vừa yêu kiều quyến rũ. Có thể nói thơ ông ảnh hưởng đến nhiều nhà thơ Việt kế tiếp với sự cách tân mang sắc thái dân tộc. Bởi cái tâm sâu xa của ông là luôn ủng hộ sự cách tân ngôn ngữ của các nhà thơ thế hệ đàn em.

Năm 2007, ông được nhà nước vinh danh bằng Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật. Nhưng điều quan trọng nhất, tôi tin, gia tài thơ văn của Hoàng Cầm còn tiếp tục được đông đảo công chúng tiếp nhận và chia sẻ.

Giờ thì thi sĩ Hoàng Cầm đã vĩnh viễn xa cõi đời này với 89 mùa xuân "viên mãn" như ông từng tâm sự lúc cuối đời. Câu thơ ông viết 50 năm trước lại quay về giây phút cuối cùng ông: "Cúi lạy Mẹ, con trở về Kinh bắc"...

Hà Nội, 6.5.2010
NGUYỄN TRỌNG TẠO

Nguồn: Báo Tuổi trẻ 7.5.2010
Giá mà đừng lạc lá thư
Tôi đừng vụng dại, vần thơ đừng buồn


Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 3 trang (29 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3]