Trang trong tổng số 2 trang (20 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

UYÊN PHƯƠNG

Em thích ngồi trên khoảng sân nhỏ trước phòng mình vào những đêm khuya không ngủ được. Trong cái tĩnh lặng của đêm em thả hồn mình cùng tiếng lá xào xạc , tiếng đêm thầm thì như ru , trên cao kia những vì sao nhấp nháy gọi nhau.

Em hay ngước nhìn những vì sao và thầm ước nguyện những điều tốt đẹp cho anh , thầm ước nguyện về một ngày mình sẽ bên nhau dù em biết đó chỉ là giấc mơ.
Cũng có những lúc em ngồi yên lặng không nghĩ gì cả , em ngồi và nhìn ngắm bóng cây Ngọc Lan ngả nghiêng hát cùng gió , hương hoa thoang thoảng tràn ngập trong khoảng không êm như nhung bao quanh em .

Em tự hỏi đâu là ngôi sao chiếu mệnh của em ? Đâu là ngôi sao chiếu mệnh của anh ? Chúng có bao giờ tiến gần tới bên nhau chưa ? Chúng có bao giờ nhấp nháy gọi nhau chưa ? Và ngôi sao nào sẽ rời khỏi bầu trời trước ?

Nhưng em tin chắc hai ngôi sao chiếu mệnh của chúng mình không phải sao Hôm và sao Mai , chúng không bao giờ phải đuổi theo nhau một cách vô vọng như hai ngôi sao ấy , em tin sẽ có ngày hai ngôi sao chiếu mệnh của chúng mình đến bên nhau và mỉm cười chào nhau .

Em muốn ném lên không trung một tiếng động để đánh thức ngôi sao đang ngủ yên kia, em thích nó nhấp nháy không ngừng , chứ đừng đứng yên như thế , em muốn nó luôn mỉm cười chứ đừng cúi mặt khóc thầm như thế , như em đây dẫu đau khổ nhạt nhoà nước mắt vẫn mỉm cười với anh

Em thương ngôi sao phía góc trời xa kia , sao em thấy nó nhỏ bé và cô đơn đến thế , nó đứng lẻ loi một mình mà vẫn không ngừng nhấp nháy , nó hắt lên bầu trời ánh sáng tím yếu ớt của mình , màu tím , màu của lãng quên, nhưng em biết ngôi sao đó mạnh mẽ lắm , dù đứng lẻ loi phía trời xa nó vẫn cố toả sáng để in vào bầu trời dấu hỏi tí teo về thân phận nhỏ nhoi của mình , nó vẫn cố nhấp nháy để mọi người nhận ra nó là một vì sao chứ không phải hạt bụi , nó có phải ngôi sao chiếu mệnh của em không ?

Đêm tĩnh lặng quá ,không một tiếng ồn nào của cuộc sống len được vào đây , có tiếng dế run rẩy nơi xa và trên cao kia những vì sao đang nhấp nháy gọi nhau , chúng hát lên trong đêm lời yêu thương tha thiết .

Em tựa đầu lên cánh tay và thiếp đi , em mong sao vì sao của anh rơi nhẹ xuống đậu trên vai em .

Mượn lời tâm sự của ai đó tặng anh , người tôi yêu thương nhất .
Nợ dâu để vướng thân tằm
Cho thơ chìm nổi trăm năm cõi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

UYÊN PHƯƠNG

Ví dầu buổi trước đừng yêu
Thì nay đâu phải quạnh hiu chút sầu
Ví dầu đừng có mưa ngâu
Thì nay đâu phải qua cầu nhớ thương !!!
Nợ dâu để vướng thân tằm
Cho thơ chìm nổi trăm năm cõi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

bachvan_vietnam

TIẾNG CHUÔNG GIÓ

Ai hát cho ai giữa gió chiều...

Trời nắng “quái” gắt gao đến kinh người rồi sậm lại tối đìu hiu trong khỏang không bé nhỏ ở mảnh sân sau nhà ai. Màn đen thăm thẳm như muốn ban phát những lạnh lùng giá buốt của sự gắn bó vốn không thể có cùng nhau như một cung đàn lỡ nhịp, dù cũng chỉ là một khúc đọan trường của kẻ đa đoan muốn đi tìm một hình bóng hồng nhan tri âm trong chốn hư hao.

Gió thét gào trong tiếng chuông thánh thót du dương như những âm thanh quyến rũ gọi mời ta đến một cõi mơ hồ xa xăm. Lời ai thỏang qua cuối trời mây nào chịu tan biến đi bỗng trùng trùng thành giọt lệ xanh trong như muốn òa vỡ rơi vào sự giao hòa của gió mưa và dất trời hôm nay, trong cái giá buốt của tuyết lạnh cực kỳ run rẫy tận phương xa còn vương vấn gửi lại nơi này.

Duyên trăm năm chưa dứt
Tình muôn kiếp không phai

Gío càng dữ dội, tiếng chuông càng réo rắt mặn mà hơn trong cái thanh âm mảnh liệt xóay buốt của phút giây vô thường ta chợt nhận ra để không thể quên nhau, và bâng khuâng day dứt suốt một đời tưỡng chừng đã ngũ quên những linh hồn đã phai mờ bao dấu chân thầm lặng. Phải chăng khi mất đi con người mới biết là thiên thu còn mãi với hồn ta yêu dấu khôn cùng!

Dù ai khẻ bước không thành tiếng
Cõi đời bao la vẫn ngân dàiI
                             (TCS)
Một khỏang thinh không thật dịu vợi lao lung luôn biến chuyển qua đôi mắt nhìn của ta, nhưng “phút ấy” thì không. Sự chan hòa chất ngất quyện lẫn trong từng hơi thở. Một trái tim không biết dấu che nỗi rung động đến tận xương tủy của kiếp nhân sinh hoang lạnh cùng sự kinh hoàng thất đảm khi đánh mất đi điều ấy. Và đến cùng cũng chỉ là sự dấn thân  tận lực thở lấy hơi thở của chính mình mà không bị vây phủ bởi những qui định đã có từ trước muôn đời.

Bước chân ai thầm lặng đi qua khung trời nhỏ hẹp. Và bóng ai nhỏ nhoi ôm lòng cô lẽ đêm thâu những tưởng mong vá lại bao tả tơi khốn đốn của đời ai. Chúng ta còn có thể làm được gì cho nhau ngòai sự ân cần xẻ chia chút ấm lạnh muộn màng của cuộc sống này. Dù chỉ là trong giây lát  thôi của nụ hồng mong manh cuối đời...tìm đến cội nguồn xưa.

Mưa đỗ xuống và hắt lạnh nhiều hơn.

Tiếng chuông thỗn thức trầm bỗng trong nỗi buồn vui của những giọt mưa rơi bên đời. Ta nghe mông quạnh chơi vơi như tiếng biển xanh ngòai vạn dặm khơi xa thì thầm vọng về đây chẳng khác nào giai điệu hạnh phúc giữa gió chiều ngân nga suốt cả cõi lòng ai.

Khúc ân tình trong cái giao cảm nhẹ nhàng cứ vời vợi chất ngất muốn vươn thóat để tỏa lan vào tận miền tâm linh của bóng người đã đến từ ngày hôm qua trong tiền kiếp - một thuở hồng hoang. Từng bước chân ai vẫn âm thầm vang vọng trên dặm đường đã vào lúc hoàng hôn cũng ngỡ ngàng xanh xao trong nữa bóng hoa hao gầy còn lại bên đời nhớ mong.

Một bờ bến mờ xa lung linh dịu vợi!

Một miền yêu thương bát ngát để hồn ai thấm nhuần gột rửa trong niềm đau thân xác.

Thôi không còn bàng hoàng tiếng thét của ai kia khi chuyển mình thành trơ trụi hoang sơ, một nỗi cô liêu vĩnh viễn đến muôn đời. Và chỉ còn lại đây niềm yêu mến thâm sâu một đời tận lực hiến dâng mà ai kia đã trao tặng cho người...

Mưa đã ngừng rơi rồi sao! Gió lặng im quá!  Để cái ánh sáng rực rỡ sau cơn mưa thản nhiên chiếu rọi hăng say xuống nơi này đây. Tiếng chuông như tắt hẵn trong lưng chừng nỗi nhớ thương vơi đầy hình bóng của ai kia chưa kịp tan biến đi.

Ôi tiếng chuông gió của chiều mưa thấm mát hồn tôi! Cái nhìn ngây ngất đắm say, chẳng còn là thanh xuân,  khi tìm thấy cái ánh lửa rực hồng thắm thiết trong sâu thẳm gọi mời của tiền định - nghiệp duyên, gặp gỡ để phân ly.

Ôi bóng hình,  thôi cũng đành chìm khuất mờ xa trong cái mênh mang lỡ làng “ nước đục bụi trong” của kiếp người này vậy !

Và cũng đành để gió cuốn trôi đi!

Ngàn đời gió vẫn thổi vườn khuya...
bv
...xưa ai đội đá vá trời
nay ai nhặt đá giữa đời làm thơ ...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

UYÊN PHƯƠNG

----------- Trang nhật ký trong tuần ---------

" Khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại , một cánh cữa khác sẽ mở ra . Nhưng thường người ta cứ mãi ngắm cánh cửa đang đóng lại để rồi không thấy cánh cửa khác đang mở rộng để chờ ta ..."

Chiều nay , trời bắt đầu đổ mưa , cơn mưa thật lớn , đường phố và mọi thứ như dừng lại trong giây phút này ... Dù mọi thứ đều đứng yên và bất động thì vẫn còn một thứ vẫn đang hoạt động đều đều và siêng năng không ngừng nghỉ ...Đó là thời gian .Thời gian vẫn trôi qua lặng lẽ và thời gian luôn bất tử ... Đã có những phút giây người ta mong cho thời gian ngừng lại và cũng có những mong ước cho thời gian quay trở lại hay mãi mãi sẽ tồn tại ở một thời khắc nào đó .
Nếu ngày hôm nay mình là người điều khiển hay nắm giữ chiếc đồng hồ thời gian mình sẽ cho dừng ngay ở những giây phút mà mình đang có tình yêu và những phút giây mà mình cảm nhận được những hạnh phúc ngọt ngào nhất của tình yêu mà anh đã mang đến cho mình trong mỗi buổi sáng .
Người ta nói khi hai người yêu nhau bằng một tình yêu chân thành thì tình yêu đó sẽ thật ngọt ngào và khó quên . Và mỗi khi xa nhau nỗi nhớ về nhau sẽ làm cho người ta ray rứt không ăn được và không ngủ được . Trước đây mình không bao giờ tin điều này , đôi khi còn còn cười nhạo nếu ai đó nói những điều đại loại như thế . Nhưng khi tình yêu đến với mình , mình chẳng biết nó đã đến và đến tự lúc nào . Cho đến khi mình nhận ra một điều là trong trái tim và trong suy nghĩ của mình luôn tồn tại một hình bóng . Và nỗi nhớ cũng hình thành từ đó .
Tình yêu mình dành cho anh mỗi ngày một nhiều hơn theo thời gian . Người ta thường nói : Tình yêu lắm ngọt ngào thì cũng lắm chua cay nhưng ... dù đắng , dù cay đến thế nào thì giờ đây tình yêu mình dành cho anh vẫn luôn tồn tại và hiện hữu ...
Cuộc sống của mình bây giờ thật đẹp và thật hạnh phúc , có anh yêu mình hết lòng ... mình đâu còn cần gì nữa . Hạnh phúc đối với mình , mình chỉ ao ước bấy nhiêu đó thôi . Bỡi trước đây hạnh phúc đã bõ mình ra đi không một chút nuối tiếc ...
Cuộc sống của mình những ngày này trôi qua một cách lặng lẽ , không sóng gió phong ba , không nỗi buồn , không phiền muộn ... Có thể mình đã được Thượng đế ban ơn để bù đắp lại những nỗi đau của quá khứ .
Nợ dâu để vướng thân tằm
Cho thơ chìm nổi trăm năm cõi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

bachvan_vietnam

Vầng Trăng Bên Kia Sông

Có thể nào là thế, ta bàng hoàng ngơ ngẩn vì ta hãy còn quá nhiều xúc động khi trông thấy lại những dòng thơ  ấy! Trong nỗi mừng vui rộn rã không nói được nên lời, ta như đã được tìm thấy lại anh-vẫn thế-trên dòng xuôi ngược nhân gian còn lắm phong ba, dù đã đi qua gần hết cuộc đời...Là anh đó thật sao? Ôi, đôi mắt muôn thuở hun hút chìm sâu như soi thấu cả cõi đời mênh mông vô tận!...

Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều luân lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây...
                         ( Quang Dũng)

Ngày hôm nay thật lạ lùng khi nhìn thấy lại anh. Ta trông đợi sự mầu nhiệm này với tất cả nỗi hứng khởi mong gặp lại một người thân thiết mà ta có lần gặp gỡ đã lâu, hơn mười mấy năm có lẽ, chỉ là trò chuyện vu vơ mà sao nỗi bâng khuâng theo mãi cả đời. Không có gì đặc biệt, nhưng cái nhìn và nụ cười ấy, không biết sao ta lại không thể nào lãng quên được. Từ lúc xa xưa cho mãi đến sau này, ta càng lạ lùng ngạc nhiên hơn vì con người anh hình như không hề có gì thay đổi là mấy, dầu vẻ người đã bạc trắng phong sương nhiều lắm. Nhất là đôi mắt ấy, tuy u uẩn vẫn lấp lánh một suối nguồn thăm thẳm phong phú tràn đầy tình yêu với con người và cuộc đời, cùng nụ cười nơi khóe môi hơi mím lại nên tạo cho anh một vẻ ngoài thật trầm lắng pha chút cứng cỏi dù đôi lúc cũng rất hồn hậu dễ thương nhất là khi hòa nhập với văn thơ. Cái chất thơ mảnh liệt tuôn tràn là lúc tâm hồn anh hướng thẳng vào sự giao hòa với trời đất vạn vật trong cái mênh mông hư ảo của cõi hư không nên đã đẹp đẽ thanh khiết vô cùng và cũng rất đỗi mộc mạc, đơn sơ mà sắc sảo thâm trầm những tâm tư trong anh cứ ngời ngợi thanh thóat nên nhẹ lướt qua đời ta thuở ấy.

Thế nhưng sao vẫn thật ngỡ ngàng khi nhìn thấy lại anh. Chính là anh đó không thể nào lầm với ai khác được, một con người với niềm khoắc khoải trong cái tham thấu miền hư không tịch lặng mà như là sự lảnh nhận thật xuyên suốt một cõi từ tâm đến vật trong suốt long lanh và hiền hòa êm dịu đến không ngờ. Đôi khi niềm riêng mang vẫn thầm lặng nhưng sự hạnh phúc ấy quả thật đã lớn lao với ta khôn tả lúc biết là người chưa hề mất đi trái tim quí giá ấy với suối ngàn tình yêu bất tận mãi muôn đời. Một nét thơ xanh trong, những xúc cảm mảnh liệt tinh tế, bao tình cảm thiết tha sâu lắng với người, với đời vẫn tiềm tàng khi ngọn bút trào dâng. Để dù cho đời sống có nhiều lúc gieo neo khốn đốn, hay hụt hẫng chới với ta cũng còn  thấy cuộc đời này sao vẫn còn nghĩa sống chan hòa bàng bạc khắp nơi. Như vũ khúc dân ca dào dạt tình nhung nhớ một miền đất thuở xưa nên mái tóc người giờ đây dù đã phai màu nơi đất khách biền biệt xa quê vẫn thắm thiết một tình hoài vọng cố hương. Hay là bản giao hưởng độc đáo giữa người và thiên địa vạn vật khi cô liêu tận cùng trong khoảnh khắc tan loãng với mênh mông vô hạn của thinh không vời vợi lặng im.

Rồi đâu đây như lấp lánh ánh sáng tỏa lan của lần hội ngộ, ta quả thật đã gặp lại anh. Biết nơi anh tuy vẫn nhọc nhằn mòn mỏi trong vòng quay đời sống nhưng ngọn lửa hồng âm ỉ thấu hiểu cõi trần ai vẫn chưa hề vơi cạn trong tim. Dấu ấn đó đã bao lần khiến tâm hồn ai chất ngất dâng cao khi tận hưởng những giây phút bên vần thơ rơi rụng giữa ngàn sao của anh thật huyền ẩn lung linh. Đơn sơ mà sâu thẳm quyện lẫn biết bao cái nỗi niềm tha thiết nơi ta khi thưởng thức được cái đẹp, cái tuyệt vời thanh thoát làm ngây ngất lay động lòng người không tả xiết. Mộc mạc như hơi thở quê hương vẫn thơm ngát cái hồn nhiên dung dị một tài hoa còn cam đành khụất lấp bụi mờ. Ôi, lòng ai xúc động vô ngần khi tìm thấy một niềm thanh thản nhẹ nhàng lướt qua bao nỗi thăng trầm của nhân sinh thế sự lắng đọng một tâm tình vươn thẳng vào hư không tịch lặng của ngàn thu im tiếng. Có thể để hồn mình tan lẫn hòa quyện vào cõi mênh mông tuyệt mù đó hẳn anh phải tột cùng trong nỗi cô liêu đến mức giới hạn nghiệt ngã nhất mà con người ta phải trải qua! Ta như lênh đênh trong niềm ngây ngất ấy thật lạ lùng quá mà không dễ dàng hiểu thấu cho đặng. Nhưng ta vẫn hằng cam lòng như thế bởi nơi hồn ta luôn khoắc khoải cảm nhận cái tuyệt dịu trong hương vị đằm thắm thiết tha của sự tiềm ẩn nét đẹp tâm linh người.

Và ta biết rằng khi còn thấy anh là ta còn một niềm hạnh phúc, dù là xa hay ở thật gần. Một niềm vui tuy nhỏ nhoi mà cứ làm rộn ràng cuộc sống, như cuộc trò chuyện năm xưa, anh vẫn như bên ta ngày ấy như lạ như quen mà vẫn đầm ấm chan hòa thật thân thiết làm sao! Đôi mắt anh như cười nói cùng ta những điều sâu thẳm mà ta chỉ biết tiếp nhận để rồi trân trọng dấu yêu cho đến hết cuộc đời. Và dù cho thời gian vẫn thản nhịên vô tình trôi tuột đi theo vòng quay đời sống thì khỏanh khắc này bỗng thành vỉnh viển trong trí nhớ nhỏ nhoi ta mãi thôi. Ta tưởng chừng vừa mới chia tay anh hôm qua, mà không hình như vừa mới đây thôi nên cảm giác trong ta vẫn còn đọng lại niềm lưu luyến trong giọt nước mắt  rơi xuống chân ai còn ngậm ngùi nơi đất. Ta khóc nhưng ta nghẹn ngào hạnh phúc vì nỗi niềm chất ngất cứ dâng trọn trong hồn bao sự băn khoăn xao xuyến về ai đó thật thân quen mà cũng thật cách xa đến kinh ngạc lạ lùng. Hai hướng đời tuy hai nẻo ngược xuôi nhưng trong ta vẫn bao phen thầm nghĩ có đáng kể gì nếu trong lòng vẫn mang một trái tim trong sáng, hiền lành và chân thực. Và đó là điều kỳ diệu mà ta luôn thấy ở anh từ ấy cho đến mãi tận bây giờ. Một tiếng chim, một cành hoa, một con người... hay mỗi một đường nét quê hương đều in dấu trong từng nét thơ anh với rung động tha thiết sâu lắng khôn cùng. Một tình yêu sung mãn và phong phú như muốn bật tung để vươn trải mênh mông êm ái ôm trọn một cõi nhân sinh quá nhiều hệ lụy vào cái bao la thăm thẳm của hư không.

Qủa thật là anh. Thật choáng ngợp nơi thăm thẳm tâm hồn,  ta bao lần tự nhủ trong nỗi xúc động, sao vẫn còn lặng thầm miên man với ngút ngàn xa khuất trong không gian và trong cả thời gian. Mà nay ta còn lại chợt thấy hồn mình đến lạ lùng, hoang vu man mác trong ánh nhìn của muôn ngàn vì sao trên trời đêm lấp lánh của quê hương. Một sự gì thật là kỳ diệu ở nơi sâu khuất trong ta cứ cuốn hút mảnh liệt, thắm thiết cực độ rồi như hòa quyện tan biến vào chốn hư không với cùng tận mênh mang. Có lẽ nào, anh đã mãi không bao giờ khuất bóng bên đời mà vẫn sẽ như quanh đây bao dấu xưa thân thiết chìm sâu với chính ta trong một chút thinh không hư ảo phù du. Ta bâng khuâng, một nỗi niềm dâng cao như là sự ngùi ngùi thoảng qua trong cái mát lạnh nhẹ tênh của đêm trường u tịch huyền ảo chỉ muốn vây phủ níu kéo hồn ai phiêu lãng phút giây. Ta cảm nhận lòng ta thoảng nhẹ sự dịu êm chất ngất trong loang loáng ngàn sao từ cõi xa xăm ngun ngút tràn xuống hòa lẫn xác thân ta vào chỗ không cùng miên man...

Là anh sao, người thân quen xa lạ cùng ta. Hỡi khu rừng hoang sơ bí ẩn dù có bao lần trầm mặc lặng im hay nổi sôi dâng trào, thì cũng đã lắng đọng dịu êm âm thầm khi thổi nắng tinh tuyền và gió thanh tân suốt cõi hồn ta từ buổi thơ ngây đến lúc bạc đầu! Và lẽ gì mà một tình yêu vô thủy vô chung lại không thể tái sinh trong cái ta ẩn kín vẫn hằng ấp ủ với niềm thắm thiết quyện lẫn bao nỗi riêng chung, để rồi sẽ tan biến vào trong từng hơi thở cuộc sống nơi miền nhân gian này vậy.  



bv
...xưa ai đội đá vá trời
nay ai nhặt đá giữa đời làm thơ ...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

UYÊN PHƯƠNG

********* Trang Nhật ký trong tuần ************
Ngày ......

Một ngày trôi qua , một ngày mình vẫn có anh bên cạnh . Mình cảm thấy mọi vật chung quanh đều thật ý nghĩa .
Những ngày tháng vừa qua là một khoảng thời gian mình thực sự hạnh phúc . Đó là thiên đường hạnh phúc của mình và anh . Mặc dù giờ đây , mình vẫn một mình , vẫn đối diện với khoảng không ...
Mình sẽ cố gắng xua tan những gì chung quanh để những ngày tháng còn lại của mình và anh thật sự là những ngày bên nhau hạnh phúc và tình cảm của anh dành cho mình là mãi mãi... như lời anh thường nói với mình mỗi khi hai đứa bên nhau .
Mình đã nếm trải rất nhiều điều , mình cũng đã ngộ ra rất nhiều điều . Phải chăng tình yêu của mình và anh đã thực sự thăng hoa ... ?
Mình bây giờ , trong kỷ niệm , trong dĩ vãng , trong hồi ức ... tất cả đều có hình bóng anh .
Trời chiều nay thật buồn , ánh chiều một màu tím lành lạnh và tẻ nhạt . Có lẽ trên cao Chúa thấy được lòng mình ... Chúa ơi ! Sao Ngài lại dẫn dắt cho con và anh gặp nhau , yêu nhau mà ít có cơ hội gần nhau ...?
Ước gì chúng ta mãi mãi bên nhau và ước gì chung quanh anh không có người thứ ba làm cho anh phải chạnh lòng ...
Em đã yêu anh đến dại người ...
Lòng em ngày tháng dễ nào nguôi ...
Nhìn người qua lại , em không biết trong số đó có anh không ? Em ước gì có ai đó nói với em là anh vẫn bình an và ước gì có ai đó nói với anh là em yêu anh nhiều và nhiều lắm ...
Mình rất thích thơ và rất thích được nghe anh đọc những bài thơ tình lãng mạng . Trong một lúc nhớ anh mình đã nhớ ra một bài thơ của ai đó :
Lòng tôi chênh vênh quá
Gió nhẹ thoảng qua tai
Ngỡ chừng là giông bão
Xoá tan mọi niềm đau ..
Nợ dâu để vướng thân tằm
Cho thơ chìm nổi trăm năm cõi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

UYÊN PHƯƠNG

Ngày 23/5
Sáng nay mình thức dậy thật sớm để được hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm tinh sương .
Cũng như mọi ngày , sáng nay sau khi chạy bộ quanh bờ hồ Xuân Hương , trên đường về nhà  mình ngắm nhìn bầu trời xanh thẫm . Ôh ! thật lạ , bầu trời hôm nay lại gợn chút mây đen . Có lẽ sắp mưa rồi đây . Mình rất sợ những ngày giông bão ....
Còn anh , sáng ra anh đã đi làm thật sớm chỉ để lại cho mình những lời nhắn nhủ nồng nàn và nụ hôn qua dòng tin nhắn của chiếc DTDD . Dù vậy sáng nào mình cũng cảm nhận được hơi ấm ngọt ngào của hương vị tình yêu .
Không biết sáng nay anh có nhìn thấy những đám mây đen đang giăng ngang trên bầu trời như mình không ? Có lẽ là không . Anh đâu có như mình . Anh ít quan tâm đến thời tiết . Bỡi con người anh rất vô tâm nhưng lại đa cảm . Anh yêu những hạt mưa rơi trên áo anh và yêu cả những tia nắng lung linh trên những cánh hoa ở sân nhà .
Mình hiểu anh như hiểu chính mình . Vậy mà đôi khi nhìn anh ngắm những hạt mưa rơi ngoài hiên mình lại có chút hờn ghen vô lý với những hạt mưa . .. Còn nữa , những ngày nắng ấm , mình thấy anh vui và nâng niu từng tia nắng mình cũng lại có chút dỗi hờn ... Mình thật vô lý quá ... Nhất định mình sẽ sửa sai thôi ...
Mình muốn sống thật xứng đáng với anh hơn nữa bỡi mình luôn hiểu rằng : Tình yêu chân thành tìm được rất khó mà muốn giữ được tình yêu ấy bền lâu lại càng khó hơn . Phải vậy không anh của em ????????????
Hôm nay cũng như mọi ngày trong tuần , mình muốn nói với anh ngàn câu thương nhớ nhưng thôi , mình sê không nói nữa . Để anh tự cảm nhận , cũng như mình tự cảm nhận niềm hạnh phúc ngọt ngào mà hằng ngày anh dành cho mình vậy . ...
Nợ dâu để vướng thân tằm
Cho thơ chìm nổi trăm năm cõi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

UYÊN PHƯƠNG

Ngày 26/05

      Nhật ký ngày cuối tuần

    KHÚC MƯA

Thứ bảy
Mưa
Giá trời đừng mưa
Em đừng nhớ
Trời không mưa và em không nhớ
Em còn biết làm gì...???
Anh như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi kỷ niệm bám hoài nỗi nhớ
Kỷ niệm như rêu...
Giẫm vào em trượt ngă
Tình xưa xa lắm rồi ...
Giá trời đừng mưa
Em chẳng cần xuống phố
Hoa cúc vàng nhà ai
Thả từng chùm
Hoài nhớ
Áo em vàng ...
Cuối tuần
Trời buồn
Lũ chim sẻ trước hiên nhà đi mất
Như anh ...
Như anh ......

Cuối tuần vắng anh thật buồn . Mình vẫn biết vào cuối tuần anh sẽ đi vắng . Nhưng sao lòng mình vẫn có chút đợi mong . Nhìn những áng mây trôi bềnh bồng , bềnh bồng , hình bóng người thương cứ chập chờn ẩn hiện . Mình muốn ra ngoài đi chơi cùng bạn bè để quên đi nỗi nhớ về anh nhưng khi bạn bè đến rủ mình lại từ chối không muốn đi . Cái cảm giác nhớ nhung muốn giữ mình ở lại nhà ...
Bạn bè đă đi , ngồi lại một mình , mình lại đọc những dòng tin nhắn anh gửi cho mình trước lúc anh đi xa . Mình đọc đi đọc lại măi mà không biết chán . Mình đọc kỹ từng chữ trong tin nhắn anh gửi cho mình , cảm giác như sợ sót đi một ý nhỏ nào trong tin nhắn ngắn ngủi ấy vậy . Cái cảm giác này làm mình nhớ lại ngày xưa khi ôn bài chuẩn bị đi thi .... Tình cảm đối với mình cũng quan trọng như những phút giây chuẩn bị cho một sự việc trọng đại nhất của cuộc đời học sinh khi mình còn ngồi ghế nhà trường .
Sáng nay , nơi anh đến không biết có mưa nhiều như nơi em đang ở ? Tháng này là tháng của giông băo và mưa nhiều . Cái gì cũng cùng cực và dữ dội . Chỉ tội cho những cành cây cứ vào thời gian này là bị con người cắt tỉa cành lá để khỏi găy đổ trong mùa mưa băo sắp tới . Sau những vết thương đau , cây lại miệt mài chảy ra những nhựa cây trong trẻo để hàn lại vết thương hôm nào . Rồi cây lại miệt mài lớn cao , miệt mài mọc cành mọc lá và đơm hoa cho đời .
Thiên nhiên và cuộc sống thật tuyệt vời anh nhỉ ! Không buồn khóc , không uỷ mỵ nhớ nhung . Em mong tình yêu chúng mình cũng như vậy . Dù trải qua bao nhiêu sóng gió và trải qua bao nhiêu dâu bể của cuộc đời . Tình yêu chúng mình cũng sẽ vượt qua khỏang cách địa lý , vượt qua không gian và thời gian để măi măi và măi măi tồn tại . Em tin là như vậy .
Một sáng nhớ anh , nhớ anh ...!!!
Nợ dâu để vướng thân tằm
Cho thơ chìm nổi trăm năm cõi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

UYÊN PHƯƠNG

Chủ nhật 27/05

SẼ...
Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...

Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...

( Một bài thơ mình đọc ở đâu đó rất giống tâm trạng của mình ngày hôm nay )
Đêm qua , mình không thể nào chợp mắt được , những niềm vui , niềm hạnh phúc và từng nỗi buồn đan xen nối tiếp , nối tiếp nhau ....
Niềm vui và niềm hạnh phúc mình có được phần lớn là từ anh , từ người thân và bạn bè của mình nhưng những nỗi buồn có lẽ do từ lòng ích kỷ , hẹp hòi , nhỏ nhen của mình mà ra . Mình cố gắng khắc phục để niềm vui được trọn vẹn nhưng sao khó quá , rất khó ....
Sáng nay mình không để trên bàn lọ hoa hồng màu đỏ thẫm mà thay vào đó là những đóa hồng màu vàng thật đáng yêu .
Đôi lúc mình cảm thấy mình cũng quá tham lam vì yêu rất nhiều màu . Với màu sắc sao màu nào mình cũng yêu , cũng thích nhưng với tình yêu thì mình không vậy . Mình chỉ yêu và dành tất tình cảm chân thành nhất của trái tim mình cho anh . Cũng chính vì vậy mà đôi lúc mình ích kỷ và hẹp hòi trong tình yêu . Mình luôn muốn trái tim anh chỉ dành riêng cho mình và chỉ có mình trong trái tim anh thôi còn những bóng hồng khác dù đứng ngoài hành lang của trái tim anh cũng làm mình buồn và suy nghĩ mất ngủ ...
Với tình yêu sao mình lại trở thành con người khác vậy nhỉ ??? Xưa nay mình vốn được mọi người cho mình là con người rộng răi , lịch sự và cởi mở ....Không biết những đổi thay của ḿnh có phải tại anh , tại anh không ???
Nợ dâu để vướng thân tằm
Cho thơ chìm nổi trăm năm cõi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thichanlac

Viết làm chi những dòng lưu niệm
Thời gian xa, màu mực mờ phai
Sống bên nhau là xây tình thân ái
Là mênh mông thương nhớ lâu dài

Gặp gỡ, chia ly - Vốn lẽ đời
Có gặp gỡ nào chẳng chia phôi
Quý là năm tháng bên nhau đó
Bão táp, mưa sa - nghĩa chẳng rời

Gặp gỡ, chia ly - Vốn lẽ thường
Phải đâu đẫm lệ mới là thương
Quý là năm tháng xa nhau tới
Vẫn giữa lòng son, ta vẫn vương

Viết làm chi những dòng lưu niệm
Thời gian xa màu mực mờ phai
Thuỷ chung - Năm tháng xa nhau tới
Lòng vẫn bên nhau - Nghĩa bền dài
http://i209.photobucket.com/albums/bb156/thichanlac/thuyen2.gif
Cây muốn lặng, gió chẳng đừng
Thuyền cũng muốn dừng, mà sóng chẳng yên..
Đời là biển động triền miên
Mỗi thân phận - một con thuyền lênh đênh.
12.00
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 2 trang (20 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối