Trang trong tổng số 34 trang (332 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Viễn khách

Ngưòi với ngwời sống để yêu thwơng mà. Chối bỏ tình cảm của ngưòi khác là tội bất dung tha (vì làm người ta 2 lần khổ đôi khi trọn đời). Mà Trong tình cảm không có chỗ cho kẻ hèn nhát phải không Huynh lão. Kẻ chiến bại đâu phải là ngưòi thất bại phải không Huynh.
"Mở cửa nhìn Trăng - Trăng tái mặt
Khép phòng đốt Nến - Nến rơi châu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan


Chào huynh bác Viễn Khách:
Mấy hôm nay tớ bận quá, không có rảnh để 888 với bác!
Đúng như bác trích: "người với người sống để yêu nhau", câu này của ai vậy ta, tớ quên mất rồi!
Bác nói: "chối bỏ tình cảm là tội bất dung tha", thực ra cũng khó nói lắm. Nếu là tình cảm như kiểu "tao yêu mày" thế này thì chắc không cần phải chối bỏ. Nhưng đối với tình cảm "yêu" khác thì không biết nên thế nào? Có lẽ nếu đã có 1 rồi thì cố gắng hạn chế để nó không xảy ra, hoặc lái nó sang một hướng khác thì tốt hơn.
Nhưng đàn ông vốn đa tình phải không huynh bác! (hì... câu này dễ bị cô nương Nguyệt Thảo ném cà chua lắm đây)

À nghe nói Viễn Khách mới đi Đà Lạt, vậy có thể chia sẻ cho anh em xem mấy đoá hoa rừng không?
Lâu quá rồi, tớ không có vào Tây Nguyên, lại thấy nhớ nhớ.
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nguyetthao

"Nhưng đàn ông vốn đa tình phải không huynh bác! (hì... câu này dễ bị cô nương Nguyệt Thảo ném cà chua lắm đây) "  (  HPL )

Bác  Hoa  này  cứ làm  như  nguyetthao  đanh đá lắm không  bằng  .  Quý  ông đa  tình  thì  kệ chứ  mắc  mớ  chi tới  chị  em tụi  này  .  Chỉ có điều  hơi thắc  méc  một tý  tôi  . Khi quý ông thực  hịên  cái  cái  hành  vi  "  gọi  là  "  đa tình của  mình thì văn vẻ  chữ nghĩa  gọi  là  hào  hoa   .  Còn  khi chị em  tụi  này  mơi  mới hơi  một  chút   . .thì  chữ  nghĩa  đã  tăng  ngay  cho hai  chữ " lăng  loàn "  rồi .  bất  công  quá  thể  !  


Tiếc  quá  .  Hồi  tết rồi nguyetthao cũng thiên  lý  độc hành làm  môt chuyến  ngao du  miền  trung  .  Viễn  Khách  đi một mình chả  báo  cho  đi cùng  với  .
nghe chi  Hoa  hăm mấy  câu đã  sợ rồi  hỉ  .  
Vậy chứ  nguyetthao  dễ  thương  lắm  à  nha  .
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Viễn khách

Hoa Phong Lan đã viết:

Chào huynh bác Viễn Khách:
Mấy hôm nay tớ bận quá, không có rảnh để 888 với bác!
Đúng như bác trích: "người với người sống để yêu nhau", câu này của ai vậy ta, tớ quên mất rồi!
Bác nói: "chối bỏ tình cảm là tội bất dung tha", thực ra cũng khó nói lắm. Nếu là tình cảm như kiểu "tao yêu mày" thế này thì chắc không cần phải chối bỏ. Nhưng đối với tình cảm "yêu" khác thì không biết nên thế nào? Có lẽ nếu đã có 1 rồi thì cố gắng hạn chế để nó không xảy ra, hoặc lái nó sang một hướng khác thì tốt hơn.
Nhưng đàn ông vốn đa tình phải không huynh bác! (hì... câu này dễ bị cô nương Nguyệt Thảo ném cà chua lắm đây)

À nghe nói Viễn Khách mới đi Đà Lạt, vậy có thể chia sẻ cho anh em xem mấy đoá hoa rừng không?
Lâu quá rồi, tớ không có vào Tây Nguyên, lại thấy nhớ nhớ.
Chào Phong Lão, Lão tuy bận nhưng vẫn ghé qua đây để lại đôi lời cho TV thêm rôm rả. "Người với người sống để yêu thương" tớ cũng không biết là của ai cả, chỉ vẫn thường nghe thằng bạn nó triển chiêu với các cô khi ngúng nguẩy với nó. và cái câu "Chối bỏ tình cảm của người khác là tội bất dung" cũng là của nó nói mà tớ thường nghe, nguyên văn là: "Chối bỏ tình cảm của người khác là tội trời không dung đất không tha". Nó thường nói với tớ rằng yêu cho lắm tìm cho nhiều kết quả sẽ là rước được một cô tổng hợp toàn những điểm xấu của những người ta hằng yêu và đã chê.
Như Huynh lão đã nói, tốt nhất chúng ta không chối bỏ nhưng né tránh bằng cách đón nhận theo khía cạnh khác như vây sẽ chẳng làm ai bị tổn thương cả.

Cô nương Nguyệt Thảo á. Thơ gai góc, sắc lẹm tàn nhẫn trần trụi đến gai người đọc cứ như cứa vào tim vậy.
Nhưng theo tớ thì. Tự nhiên rất tuyệt vời, những loài yếu thường có một lớp vỏ bảo vệ. như con ốc biển vậy luôn thu mình vào cái vỏ gai góc, con nhím trông thật dữ dội với những gai nhọn, nhưng lại là con vật rất hiền lành. Tớ cứ mạo muội suy diễn ra rằng cô NT nhà ta chắc cũng rứa (Hỏi nhỏ huynh nhhé, Con gái sợ nhất đàn ông vũ phu nhưng sao lại không ưa những gã đàn ông hiền lành. Hình như cứ đêu đểu một chút lại càng hấp dẫn). Các cô các Chị lượng thứ cho nhé. Phong Lão ơi tớ chạy đây không lại ăn cà chua và trứng nữa.
"Mở cửa nhìn Trăng - Trăng tái mặt
Khép phòng đốt Nến - Nến rơi châu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

nguyetthao đã viết:
"Nhưng đàn ông vốn đa tình phải không huynh bác! (hì... câu này dễ bị cô nương Nguyệt Thảo ném cà chua lắm đây) "  (  HPL )

Bác  Hoa  này  cứ làm  như  nguyetthao  đanh đá lắm không  bằng  .  Quý  ông đa  tình  thì  kệ chứ  mắc  mớ  chi tới  chị  em tụi  này  .  Chỉ có điều  hơi thắc  méc  một tý  tôi  . Khi quý ông thực  hịên  cái  cái  hành  vi  "  gọi  là  "  đa tình của  mình thì văn vẻ  chữ nghĩa  gọi  là  hào  hoa   .  Còn  khi chị em  tụi  này  mơi  mới hơi  một  chút   . .thì  chữ  nghĩa  đã  tăng  ngay  cho hai  chữ " lăng  loàn "  rồi .  bất  công  quá  thể  !  


Tiếc  quá  .  Hồi  tết rồi nguyetthao cũng thiên  lý  độc hành làm  môt chuyến  ngao du  miền  trung  .  Viễn  Khách  đi một mình chả  báo  cho  đi cùng  với  .
nghe chi  Hoa  hăm mấy  câu đã  sợ rồi  hỉ  .  
Vậy chứ  nguyetthao  dễ  thương  lắm  à  nha  .

Lạ nhỉ? Mình đang nghĩ xem mình hăm dọa gì ai cái gì, ở đâu và bao giờ?
Chắc kiểu này sẽ về ở ẩn, nằm im không nói gì nữa để cho khỏi bị đời này kẻ giận người hờn, kẻ ghét người trách móc xa xôi...

Ở đây thì bị Nguyệt Thảo chụp mũ cho là "hăm dọa" VK, ở một topic nào đó vừa đọc xong thì thấy Hoa Phong Lan mang tiếng bạn bè thân lại giận vì mình đọc và nói trúng tim đen đa tình của bác ấy.

Thôi vậy thì xin chào các chư vị, mình bắt chước chú Điệp mà "túy hương tiền lộ mạc hồi đầu" (như chú Điệp dịch thì hình như là: "Thẳng hướng đường quê chẳng ngoái đầu")... :-((
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Viễn khách

Hoa Xuyên Tuyết đã viết:
"túy hương tiền lộ mạc hồi đầu" (như chú Điệp dịch thì hình như là: "Thẳng hướng đường quê chẳng ngoái đầu")... :-((
Ô la la... HXT về VN ở hẳn à. Sẽ có rất nhiều người vui mừng đây.
Với câu nói trên thì tớ hiểu là như vậy đấy. [:-]]
"Mở cửa nhìn Trăng - Trăng tái mặt
Khép phòng đốt Nến - Nến rơi châu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cỏ hoang


Thấy các cụ hay nói: "Vị thuật vị nghệ thuật" và "Nghệ Thuật vị nhân sinh"
Cũng thấy bác TAL bình luận về "Nghệ thuật vị nhân sinh"
Những người hay tìm hiểu về lịch sử và nghệ thuật chắc cũng biết vụ án oan "Nhân văn - giai phẩm". Hưởng ứng phong trào "Trăm hoa đua nở" của Nhà Nước, báo tư nhân Nhân Văn ra đời, họ hoạt động theo tinh thần "nghệ thuật vị nhân sinh". Xuất bản được 5 số, họ bị quy là phản động, và bị đập chết.
Vẫn biết là họ oan, nhiều năm sau vẫn biết như vậy, nhưng cho đến nay vẫn chưa có "chiếu minh oan".
Nhà thơ Hữu Loan http://www.thivien.net/vi...ID=4P8sgjk4-p2MXVKY9WgUYQ tác giả của bài thơ nổi tiếng "màu tím hoa sim" http://www.thivien.net/vi...ID=v01FLNY2dUr8lHvyni22LA cũng liên quan tới "Nhân Văn - Giai Phẩm" http://www.thivien.net/viewwriting.php?ID=317 Ông đã phải bẻ gãy đôi cây bút để vác cái kày là vì sao?

Vậy thế nào là "Nghệ thuật vị nhân sinh"?
là lá trên rừng, là cỏ dưới đất, là nước Biển Đông...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

Hoa Phong Lan đã viết:

Nhưng đối với tình cảm "yêu" khác thì không biết nên thế nào? Có lẽ nếu đã có 1 rồi thì cố gắng hạn chế để nó không xảy ra, hoặc lái nó sang một hướng khác thì tốt hơn.
Nhưng đàn ông vốn đa tình phải không huynh bác! (hì... câu này dễ bị cô nương Nguyệt Thảo ném cà chua lắm đây)
Tớ cũng không biết nữa, thôi thì mượn bài viết của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thay lời với Lão huynh.

Đành vậy với tình yêu
--- Trịnh Công Sơn ---

Cho đến cuối thế kỷ này, khi mà những khám phá khoa học đã bóc trần mọi lớp vỏ huyễn hoặc của thế giới quanh ta thì con người vẫn tiếp tục hồn nhiên chất vấn mình và chất vấn nhau: Tình yêu là gì? Tình yêu có thật hay không ?

Bao nhiêu thế kỷ qua đi và tình yêu cũng thay hình đổi dạng. Đắm chìm vào những cuộc vong thân ngoạn mục, tình yêu đã hoá thân và theo từng thời kỳ, mang những khuôn mặt khác.

Tình yêu cuối thế kỷ này không còn mộng mị nữa. Những giấc mơ hão huyền đã ra đi\. Con người đến với tình yêu bằng một ngôn ngữ khác. Có một thứ hình bóng của mộng du len lỏi vào giữa cái điều mà người ta gọi là tình yêu. Và cứ thế người ta lao vào cái điều "tưởng như" ấy một cách đồng bóng và đánh mất dần cái hồn phách thơ mông của những ngày đã xa xưa.

Đừng bao giờ nói một lời có tính cách khẳng định về tình yêụ Mới ngày hôm qua là như thế hôm nay đã khác rồi. Tình yêu tưởng vĩnh viễn ra đi mà không ra đi. Tình yêu vờ như ở lại mà không ở lại. Kể lại một chuyện tình thường khi là kể lại một cái gì đã mất. Nhưng cũng không hiếm những trái tim lạc hướng bỗng một hôm lại ngoạn mục quay về\. Không thể nói nhiều về tình yêu mà không mắc lỗi lầm\. Cứ để nó yên ở một vị trí nào đó và nhìn ngắm, quan sát hoặc chờ đợi. Tình yêu là bất khả tư nghì.

Không ai điên gì mà tự xưng mình là kẻ biết rõ về tình yêu nhất. Đau khổ cả trăm lần vẫn cứ là một đứa trẻ thơ trong tình yêu. Tình yêu có lẽ là lời nói dối uyên thâm nhất của trái tim\. Một trái tim kim cương không tì vết, không thách thức nhưng ngạo nghễ và thích đùa. Một thứ đùa cợt làm bằng bi hài kịch và trên sân khấu của cuôc hành trình đã làm nổ tung ra những cơn thịnh nộ của núi lửa hoặc của những mùa băng rã tuyết tan.

Dù thế nào cũng đừng phỉ báng tình yêu bởi nghĩ cho cùng nó vẫn là nguồn an ủi duy nhất\. Nó là trò chơi dối trá cần thiết và qua nó chỉ có con ngưòi mới hiểu được thế nào là đau khổ để rồi có lúc phải thốt lên: Tôi buồn quá....

Tình yêu là không khoan nhượng. Cái khía cạnh ác độc của tình yêu không ai có thể đo lường được. Khi cần dập chết một cuộc tình nó sẽ không cần biết nương taỵ Nó lạnh lùng thản nhiên trước cơn hấp hối của "con bệnh tình". Vì thế xin các hoàng tử, quí công nương hãy biết kềm giữ mình khi đứng bên mép bờ hiu hắt và luôn luôn chuẩn bị sẵn cho mình một bài kinh thiền định để giữ được cõi lòng bình an, tĩnh lặng. Mọi cơn bão sẽ qua đi và trên các bờ bãi, biển đã để lại bao nhiêu là sinh vật biển cho một bữa tiệc dù muộn màng, phù du, nhưng cũng đủ để làm hồi sinh một nỗi khát sống và xoá đi những thương tích tuồng như không đáng có.

Tình yêu không có thắng bại. Ở đây không phải đấu trường mặc dù vẫn có những vết thương. Thậm chí đôi khi còn mang đến những cái chết, những cái chết không báo trước nhưng cũng nhuốm đầy đủ màu sắc tai ương, của một kiếp nạn. Những cái chết như thế không còn mới mẻ gì nữa, chỉ đủ gây ngạc nhiên thoáng qua để có dịp nhắc nhở lại một thời kỳ vàng son của triều đại lãng mạn. Thế nhưng ở đâu đó trên các vỉa hè trong lòng các đô thị, nhất là dưới ánh đèn mờ tỏ ở các ngoại ô, tiếng xì xào vẫn cứ vang lên như một ngọn gió xót thương qua các đền thờ của ảo giác. Đó cũng là lời tôn vinh phù phiếm nhằm làm thăng hoa tình yêu hầu khôi phục lại một thứ lòng tin đã bị đánh mất.

Nếu có dịp chạm vào tình yêu thì hãy thử mượn một cỗ xe chở lòng bất kính đến trước. Có thể không hẳn là lòng bất kính mà một cái gì đó gần với sự thờ ơ, lãnh đạm hoặc một phương cách lịch sự bóng bẩy phường tuồng. Đó là lá chắn cần thiết, một thứ bùa hộ mạng để chống đỡ những mũi dao vô đạo có thể gây thương tích bất ngờ trên lòng tự trọng.

Tình yêu hình như không di chuyển trên một mặt phẳng. Nó thường dẫn người trong cuộc đi qua những nơi chốn không hề dự phòng trước. Thế rồi một hôm bỗng dưng mọi chuyện cứ lệch lạc hẳn đi và người trong cuộc thấy mình không còn là mình nữạ Như trong mùa biển động, những con sóng dữ tha hồ nhảy múa và nó rút dần tinh lực của con người.

Có những kẻ thấy được thiên đường. Có những kẻ thấy được địa ngục. Và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt khi đi qua tình yêu\. Những giấc mơ hồng, những ác mộng đen. Đôi khi có những cái bóng vô hồn ngoan ngoãn tới lui trong không gian vô hình của những câu thần chú\. Khi nhóm lửa đốt lòng mình trên những mê hoặc của lời thề nguyền thì lúc ấy chỉ còn âm binh nói chuyện với âm binh\. Giấy vàng bạc bay lả tả phủ hết con đường tỉnh thức để mở ra một cõi đời son phấn ngào ngạt hương hoa mơ mơ, tỉnh tỉnh, muội muội, mê mê nhưng đầy một thứ lạc thú riêng tư, một cõi trời bay bổng.

Chấp nhận tình yêu là chấp nhận một thứ có có, không không, đùa đùa, thật thật\. Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Không có nó thì đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nàọ Thôi thì đành có nó vậy.
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Biển nhớ

Sóng Ngầm đã viết:

Thấy các cụ hay nói: "Vị thuật vị nghệ thuật" và "Nghệ Thuật vị nhân sinh"
Cũng thấy bác TAL bình luận về "Nghệ thuật vị nhân sinh"
Những người hay tìm hiểu về lịch sử và nghệ thuật chắc cũng biết vụ án oan "Nhân văn - giai phẩm".
Vậy thế nào là "Nghệ thuật vị nhân sinh"?
Mượn lời người xưa mạn đàm với bạn vậy
"Thời thế thế thời thời phải thế"

Mỗi bối cảnh lịch sử có những đặc thù riêng, đúng sai tốt xấu phụ thuộc vào các góc nhìn, không gian và thời gian.
Hoàn cảnh lịch sử lúc ấy vậy nên nhiều việc làm, nhiều số phận con người đã phải hy sinh vì lợi ích chung vì thời điểm lúc bấy giờ chưa thích hợp cho những cái mới mẻ. Nhà nước cũng đã ghi nhận, tưởng thưởng những công lao của những số phận ấy tuy rằng còn muộn, còn chưa làm hết.
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Biển nhớ đã viết:

Tớ cũng không biết nữa, thôi thì mượn bài viết của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thay lời với Lão huynh.

Trịnh Công Sơn đã viết:

Không ai điên gì mà tự xưng mình là kẻ biết rõ về tình yêu nhất. Đau khổ cả trăm lần vẫn cứ là một đứa trẻ thơ trong tình yêu. Tình yêu có lẽ là lời nói dối uyên thâm nhất của trái tim...

Dù thế nào cũng đừng phỉ báng tình yêu bởi nghĩ cho cùng nó vẫn là nguồn an ủi duy nhất. Nó là trò chơi dối trá cần thiết...

Tình yêu không có thắng bại. Ở đây không phải đấu trường mặc dù vẫn có những vết thương. Thậm chí đôi khi còn mang đến những cái chết...

Có những kẻ thấy được thiên đường. Có những kẻ thấy được địa ngục. Và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt khi đi qua tình yêu...


Chấp nhận tình yêu là chấp nhận một thứ có có, không không, đùa đùa, thật thật. Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Không có nó thì đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nàọ Thôi thì đành có nó vậy.

Chào huynh bác Biển Nhớ:
Lại lâu lắm mới thấy huynh bác vô thăm tụi tớ thì phải?
Bài viết của cố nhạc sĩ họ Trịnh thật là có nhiều vị hơi "cay độc".
Nhạc Trịnh là một dòng nhạc rất đặc trưng ở Việt Nam, các bài nhạc đều mang một vị đậm đà của tình yêu. Có lẽ nhạc sĩ đã có những cuộc tình rất lãng mạn nhưng cũng rất buồn.
Đó cũng là một cách nhìn khác về Tình Yêu: "khốn khổ" và "vật vã".
Thật là đáng tiếc vì không có ai đủ thông tuệ để lập ra đạo "Tình yêu".
- Đạo Phật: Phật tổ nói: con người cứ luẩn quẩn trong kiếp luân hồi vì "tham dục", Ngài khuyên người ta nên tu hành, tu tâm dưỡng tính để "diệt dục", "tin vào tam bảo" thì sẽ thoát khỏi bể khổ trầm luân, thoát khỏi luân hồi được vào "Niết bàn"...
- Đạo Công giáo: Thiên Chúa nói: con người vốn sinh ra là mang đầy tội lỗi, muốn được "cứu rỗi" thì phải "tin Chúa", phải tự xưng tội, và sẵn sàng sửa tội... lúc ấy Chúa sẽ cứu rỗi linh hồn và ban phước cho, Chúa sẽ cho làm người của Chúa và được bước chân vào Thiên đường.
- Nho giáo: Khổng Tử đặt ra một loạt Tam Cương, Ngũ Thường, Tam Tòng, Tứ Đức... để làm chuẩn mực cho mọi sinh hoạt chính trị và an sinh xã hội... Vấn đề hạn chế nhất của Nho giáo là chia người ra làm ba hạng: Đế vương, Đại nhân và Tiểu nhân. Vấn đề thứ hai là một loạt chuẩn mực đạo đức của Nho giáo đề ra như kiểu "giam hãm muôn đời người phụ nữ". Đàn ông thì "5 thê 7 thiếp", là chuyện nhỏ, nhưng "gái chính chuyên lại chỉ được lấy 1 chồng"?????. Tớ thấy Nho giáo có nhiều cái hay, nhưng có quá nhiều cái không thể chấp nhận được: đặc biệt là cái này: "Tại gia tòng phụ, Xuất giá tòng phu, Phu tử tòng tử". Cái gì là "Dương Môn Liệt Nữ" chứ? => là cái nhà tù thì đúng hơn!
- CS giáo: Giáo chủ Marx thì tưởng tượng ra cái Thiên Đường ngay tại trần gian: "Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu". Tớ kính phục Marx khi Ngài đã phân tích tanh bành cái bản chất của "qui luật đồng tiền". Nhưng tớ không tin cái "Thiên đường tại trần thế" của Ngài. Lòng tham con người là vô đáy, chẳng có một cái chuẩn nào để đánh giá cái "hưởng theo nhu cầu"...

Bao nhiêu Thánh nhân từ thượng cổ đến hiện đại đều có lý khi xây dựng học thuyết, để rồi trở thành Đạo, nhưng các Thánh nhân đều bỏ qua "TÌNH YÊU".
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 34 trang (332 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối