Trang trong tổng số 16 trang (157 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Tiểu Thanh Đình đã viết:
nhật lệ đã viết:
ĐAU

Gánh buồn biết đổ vào đâu?
Con tim  quằn quại, nát nhầu vì yêu...
       Gánh buồn mang đổ ra sông
Buôn rơi tơi tả như bông trắng trời
       Chỗ nào sâu thăm buồn rơi
Ai ngờ buồn lại tụ nơi lòng mình
                :(
Con sông nào em đã đổ buồn vào
Xin được đến một lần chìm trong đó.
Hạnh phúc là biết bơi trong nỗi khổ
Của tình yêu hội tụ ở lòng sông!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

Tiểu Thanh Đình đã viết:
nhật lệ đã viết:
ĐAU

Gánh buồn biết đổ vào đâu?
Con tim  quằn quại, nát nhầu vì yêu...
       Gánh buồn mang đổ ra sông
Buôn rơi tơi tả như bông trắng trời
       Chỗ nào sâu thăm buồn rơi
Ai ngờ buồn lại tụ nơi lòng mình
                :(

Gánh buồn nó chẳng biết bơi
cứ để năm tháng buồn vơi từ từ
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

Tôi có cô con gái sinh năm 1985 tên là Phùng Hải Yến ( Bút danh: Tử Vân),hiện đang theo học lớp viết văn khoá 1-Trường Đại học VHNT quân đội Hà Nội.Xin gửi vào trang này một số bài viết  của cháu. Mong có sự góp ý của độc giả.

BẰNG LĂNG TRẮNG

       
 Truyện ngắn của Phùng Hải Yến
  (Xin được chuyển sang chủ đề " Yêu thơ yêu cả văn xuôi- như yêu biển rộng, yêu trời bao la" của bùi thị Sơn cho phù hợp)
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

CON YÊU MẸ
(Xin lỗi, tôi đã chuyển bài sang chủ đề:"Yêu thơ yêu cả văn xuôi- như yêu biển rộng, yêu trời bao la")
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

NHỎ

Truyện ngắn của Tử Vân

      (Chuyển sang trang của BTS)
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

BẢN HỦI
                           Truyện ngắn của Phùng Hải Yến

          Khi Xoàn giơ tay lên góc trái của bảng để ghi sĩ số lớp, cô cảm giác hụt hẫng ở ngón cái và ngón trỏ. Đảo mắt nhìn xuống, Xoàn hét lên: cô nhìn thấy những ngón tay búp măng cùn cụt ở đầu móng. Những mẩu thịt ton hon đang run rẩy cố nắm thật chắc viên phấn. Xoàn tức tưởi chạy khỏi lớp, bỏ lại phía sau ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên của học sinh. Xoàn lao vào nhà bếp tìm con dao, hai nhát cứa vào ngón trỏ làm máu nhuộm đỏ mắt Xoàn, nhưng cô không thấy đau.
         Ánh mắt ráo hoảnh, Xoàn lặng lẽ bước vào căn phòng nhỏ với những đồ đạc giản đơn. Lặng lẽ thay chiếc áo trắng mà trước khi ra trường cô đã mua để mặc trong cuộc hẹn với bạn trai. Mới đó mà đã như lâu lắm. Hiện cô ở cách thành phố gần một ngàn ki lô mét tính cả bằng đường xe và đường đi bộ. Thời còn là một nữ sinh sư phạm, cô đâu biết có những bản nhỏ cheo leo vách núi như nơi cô được cử đến dạy. Xoàn khẽ nằm xuống giường, nước mắt ứ tràn qua má. Cái lưng còng của mẹ; dáng ngồi hút thuốc lào, xóc tổ tôm của cha; cái quần xộc xệch của thằng em út; dáng con trâu với cái cày liêu xiêu trong nắng chiều đồng quê… ùa vào tâm khảm cô. Lại cả ngày Xoàn chia tay với người yêu khi anh nhận quyết định ở lại thành phố. Sự khác biệt về gia cảnh khiến anh không đủ can đảm níu giữ cô, còn lòng tự trọng, tự ti của một cô gái nhà quê đưa chân cô theo hướng khác. Cứ thế, Xoàn nhớ lại hai mươi ba năm cuộc đời mình. Một cách quả quyết, cô liếc con dao cực sắc vào động mạch tay…

***
           - Xoàn, Xoàn, con gái gì mà ngủ trưa cũng ú ớ, dậy đi chứ? Mồ hôi tứa khắp mặt này!
Xoàn ngồi bật dậy, ngơ ngác, rồi vội vã ôm chầm lấy chị Nhung:
- Không, không, chị ơi, em sợ lắm, trong mơ em cũng thấy mình bị lây hủi.
- Giữ mồm giữ miệng chứ. Chuyện cái Hoa xuống bản mua gà đen về bồi bổ cho chồng ốm rồi bị lây hủi làm mày sợ chứ gì? Ai cũng nghĩ như mày khéo cả trường này phải giải tán. Những đứa trẻ không bị hủi cũng thất học vì bản hủi này mất.
         Xoàn lặng im, tay vân vê tà áo. Sự sợ hãi trong giấc mơ còn lẩn khuất ở đâu đó, nhưng cô không dám nói gì nữa. Bản hủi ở khá xa trung tâm xã, bước chân đầu tiên của cô tới đây, chị Nhung cảnh báo:
- Trông cũng xinh đấy! Nhưng em ạ, ở đây yêu cũng khó chứ đừng nói đến chuyện lập gia đình.
         Lúc ấy, Xoàn chẳng hiểu chị nói gì. Hai chị em ở chung trong căn phòng tập thể của trường. Dần dà, trong mắt Xoàn, chị Nhung giống như người chị cả, chị Nhung sắc sảo; chị Nhung yêu thương trẻ nhỏ trót sinh ra trong bản hủi, chị Nhung không chấp nhận số phận bằng cách yêu qua quýt, lấy chồng tạm bợ. Chị Nhung bảo:
- Ở lâu mày khắc hiểu.

Chỉ trong tháng đầu, Xoàn nhanh chóng quen với các anh chị dạy học cùng trường. Xoàn đặc biệt ấn tượng với chị Mai – cô gái dong dỏng có nước da sáng, đôi mắt nâu và khuôn miệng chín mọng ở phòng kế bên. Chị Mai dạy môn mỹ thuật và âm nhạc, “đã từng muốn mình là một diễn viên múa” - chị nhoẻn nụ cười chết người khi nói về mơ ước của mình. Hôm Xoàn sang phòng chị xin dầu gió xoa vào những vết đỏ loét trên chân, nghe Xoàn than thở, chị nhắc:
- Xứ này là xứ độc, bị ruồi vàng đốt phải vài ba năm mới lặn hoặc “đóng dấu” nham nhở sẹo trên chân đấy!
           Chị Mai không dọa. Sau tháng đầu tiên dạy học Xoàn đã cất cả những cái áo sơ mi ngắn tay, những chiếc quần lửng gối. Có lúc đang đêm, Xoàn bật dậy, mở cái hòm gỗ, hay tay mân mê những bộ đồ không có cơ hội mặc cho đến khi tiếng càu nhàu của chị Nhung cất lên Xoàn mới lên giường ngủ tiếp. Trong mơ, Xoàn thấy mình mặc váy ngắn, tung tăng giày cao gót dạo phố cùng người yêu…

           Sáng sớm, khi tiếng gà chưa tan, Xoàn trở dậy mặc chiếc áo sơ mi tay dài, quần dài đến gót chân xuống bản gọi học sinh đến lớp. Đó cũng là khoảng thời gian thử thách đáng sợ nhất trong ngày của Xoàn. Gọi là bản hủi vì không có gia đình nào không có người hủi. Cũng không biết bản ấy đã hình thành từ bao giờ, tuy không bị ai xa lánh nhưng bản ở cách xã những mấy cánh rừng, mấy con suối; bản chứa nhiều ánh mắt trẻ thơ ngơ ngác không hiểu sao ngón tay, ngón chân của cha mẹ chúng lại rụng như lá cây cơm nguội bên suối. Đến nhà học sinh nào Xoàn cũng được mời đến ngồi cạnh bếp lửa, Xoàn thật khó để quen với những gương mặt thiếu lông mày lông mi, chi chít nốt sần củ trên thịt da của những người trong bản. Khi cùng lũ trẻ tới trường với những tiết học bắt đầu muộn, Xoàn mới khẽ rùng mình.
            Kỳ lạ là các cô, cậu bé sinh ra trong gia đình có bố mẹ bị hủi lại rất lành lặn, mắt đứa nào đứa nấy trong veo, ánh nhìn lanh lợi; bàn tay bàn chân đủ ngón đủ móng tuy sần chai vì lao động sớm. Khi vuốt ve tay chúng, Xoàn thường nhớ đến cu Tí nhà mình. Những đứa trẻ nói giọng ngọng lơ ngọng líu với Xoàn. Ở gần chúng, Xoàn cũng bập bẹ học tiếng của dân tộc Mảng, hỏi cách dệt váy thổ cẩm, ăn thử món rau sắn và rêu mà chúng hớn hở mang đến làm quà cho cô giáo.
           Điểm duy nhất Xoàn không thích ở chị Mai là khi có những anh chàng cán bộ người Kinh ở xã hoặc ở huyện xuống. Lúc ấy, ánh mắt chị sáng long lanh, hai má hồng rực, chị thường rủ Xoàn đi cùng sang nhà trưởng bản. Hai tay chị liên tục vuốt tóc, mắt liếc dọc liếc ngang. Xoàn đem chuyện về kể với chị Nhung, chị Nhung cười xòa:
- “Gái phải hơi giai… ” thôi kệ nó, con gái phơi phới mà rơi vào vùng này cũng chẳng biết làm sao. Cái Mai nó không yêu bộ đội biên phòng để cố mà bắt cưới như cái Huyền, không chịu lấy thằng trai Mảng khỏe như con ngựa đực, thì nó… cứ lả lơi thế thôi!
        Trong giọng nói giả bộ lơ lớ của chị, Xoàn trở lại cảm giác ăn quả me tròn trên rừng, chát chua và có phần cay đắng. Những đêm chị Mai đưa khách về, Xoàn cố ngủ mà không ngủ nổi, bên kia giường, chị Nhung cũng trở trăn, lật mình, thở dài. Những người ấy cứ đến lại cứ đi, Xoàn thấy lạ vì chị Mai không cần có cảm tình với họ, cũng chẳng biết họ có luyến lưu nhiều với mình hay không. Dần dà, Xoàn cũng không hay nói chuyện với chị nữa, không chỉ mình Xoàn, dường như ở trường này ai cũng ác cảm ngấm ngầm không nói ra được, không đồng tình với cách sống của chị Mai.
            Đó là một buổi chiều đông giá, chị Huyền tóc tai xoã sượi lảo đảo chạy lên con dốc có ngôi trường nhỏ, trên tay bế đứa con gái chưa tròn bốn tuổi, chị gào thét điên cuồng. Cả khu tập thể nhỏ bé chợt nhốn nháo. Hỏi ra mới biết anh Thành chồng chị sau chuyến tuần tra biên giới về bỗng thấy nước mũi chảy nhiều, giọng nói khản đặc. Ban đầu chị tưởng anh bị xoang nên mua thuốc cho anh uống, sau rồi thấy tay chân anh dần co quắp, đoán đó là dấu hiệu của bệnh hủi nên chị sợ hãi chạy bổ ra khỏi nhà, mang theo đứa con chị yêu hơn chính mình. Chị chỉ mong đưa nó ra khỏi bản càng nhanh càng tốt. Chị không thể tưởng tượng người chồng mới hôm qua đầu ấp tay kề với mình sẽ dần bị trụi mi trụi tóc, rụng tay rụng chân. “Bốp” – cái tát của chị Nhung bất ngờ quá nên không ai kịp ngăn lại:
- Mày nghĩ thế nào mà định mang con đi, vợ chồng gắn với nhau không chỉ vì tình mà còn vì nghĩa đấy! Hồi mới lên người ta bảo mày bị ma nhập vì khắp người nổi da rắn. Thằng Lanh là học sinh lớn nhất của cái trường này, nó thấy cô giáo khổ quá nên lần mò lên núi đá kiếm lá thuốc giã đắp cho đến khi đỏ thịt đỏ da thì mày quay sang có bầu để lừa anh chàng bộ đội biên phòng cưới. Nay lại bạc bẽo vậy mà được sao? Nói cho mày biết, bệnh phong không dễ lây vậy đâu, những đứa trẻ học ở đây có mấy đứa bị lây hả? Hôm nay là cuối tuần nên học sinh về hết, chứ hình ảnh một cô giáo thế này thì mất mặt quá!
        Chị Huyền chết sững, Xoàn cũng chết sững. Trong lòng Xoàn dậy sóng, sợ hãi cúi mặt trước tuổi bốn mươi của chị Nhung. Khi ấy, Xoàn tự rủa mình hèn nhát khi bất đồ nghĩ đến việc bỏ trốn khỏi nơi tai họa luôn rình rập này.
          Anh Vàng đến bản khi Xoàn vẫn còn hoang mang bởi chuyện của chị Huyền dù chị đã mang con trở về nhà, chăm sóc chồng tận tình trong đợt nghỉ phép, nghe tin sau đó anh khoác ba lô lên đồn biên phòng và ở miết trên ấy. Chị Huyền lên lớp giảng toán cho học sinh với đôi mắt rười rượi ngẫm suy, thằng Lanh thi thoảng len lén nhìn và thấy mắt cô Huyền đỏ hoe, rần rật nước mắt.
         Xoàn quen anh Vàng ở ngoài suối, khi anh hỏi đường đến trường. Mắt một mí, mũi khoằm và môi mỏng – khuôn mặt tròn vo của anh chẳng ăn nhập gì với đường nét trên đó. Qua câu chuyện dọc đường về, Xoàn biết anh là cán bộ Phòng Lao động Thương binh Xã hội của huyện. Ngoài giọng nói ngọng nghịu gây mất cảm tình với Xoàn ngay từ đầu, khi trò chuyện, Xoàn còn không dám nhìn thẳng vào mặt anh vì sợ trí tưởng tượng của cô giáo dạy văn sẽ khiến cô phá lên cười vô ý tứ. Chị Mai xoay xoay cái gương tròn trên tay:
- Ba mươi hai tuổi, dân tộc Hmông thì đã làm sao, người ta làm ở huyện đấy!
       Sau hôm đầu làm quen, Vàng mời Xoàn đi chơi. Ra bờ suối, đang hỏi chuyện gia đình, anh bảo:
- Chờ anh một lát.
         Không chờ Xoàn trả lời, anh phóng vào lùm cây gần đó, quay lưng lại phía Xoàn “giải quyết”. Cái lưng của anh to và thô đập vào mắt Xoàn, đêm miền núi vắng lặng nên từ tiếng kéo phéc mô tuya đến tiếng khạc đờm trong cổ họng đều đập vào tai Xoàn. Choáng váng vì hành động phản cảm ấy nhưng Xoàn vẫn cố giữ phép lịch sự để không nhăn mặt bỏ về. Hôm sau, Xoàn cố ý tránh mặt anh ta, soạn giáo án và đi ngủ thật sớm.
        Nửa đêm, tiếng rú thất kinh của người đàn ông vang từ phòng bên cạnh làm Xoàn tỉnh giấc, chị Nhung và Xoàn chạy bổ sang phòng chị Mai. Chị Mai ngước cái nhìn bị thương vào khoảng trống trước mặt, hai bàn chân buông thõng, những ngón chân ngun ngủn đã cụt hết móng, anh Vàng vơ vội cái chăn đắp lên tấm thân trần như nhộng, ấp úng:
- Thật là kinh khủng, cô ta…
       Xoàn lặng đi khi thấy ánh mắt tê dại của chị Mai, ánh mắt ấy mãi còn ám ảnh Xoàn. Ánh mắt không thấy lại được vì ngay hôm sau chị đã biến mất, trên bàn lưu lại một lá thư:
“Mọi người mãi mãi không hiểu được sự kinh khiếp của em trong những ngày đầu mang căn bệnh này. Những giấc mơ què cụt khiến em thèm cảm giác được làm mẹ, có một đứa con dù với bất kỳ ai để khi chết đi rồi vẫn biết có một phần của mình còn tồn tại trên đời. Em tin là con em sẽ khỏe mạnh bình thường như những đứa trẻ vẫn ngày ngày đến lớp chúng ta. Em sẽ dạy nó học vẽ học nhạc, ngón chân nó sẽ có  đầy đủ móng, lông mi rất cong, lông mày rất rậm, ngón tay nó búp măng và nó có thể múa…”
Những dòng thư của chị còn dài và ứa nước mắt. Khoảng trời trước mặt Xoàn sụp vỡ ở tuổi hai tư trưởng thành.
***
- Qua khúc cua tay áo này là bản ấy sẽ xa tít trong quá khứ, em đừng có khóc đến sưng cả mắt như thế chứ?
Xoàn nhìn Vàng, ánh mắt của anh ta kéo dài vệt chỉ, tia mắt rắn lạnh lẽo. Hình ảnh chị Mai nhàu nát chết bên nắm lá ngón không khiến anh ta nghĩ anh ta chính là một phần nguyên nhân ư? Chắc trước khi chết chị đã đau đớn đứt gan đứt ruột, đứt cả nghĩ suy, đứt niềm hy vọng? Xoàn xót đau nhìn chiếc xe lăn dần qua khúc cua.
- Dừng lại, tôi xuống.
Người lái xe gằn giọng:
- Vàng, cậu lại làm chuyện gì thế này? Xe của cơ quan cần về đúng giờ để còn xuống tỉnh dự hội nghị.
Tuy nói thế nhưng chiếc xe cũng dần khựng lại,. Xoàn kéo nắm chốt, nhảy xuống, cô xách túi hành lý chạy ngược về phía con đường bụi mù, đằng sau là tiếng của Vàng:
- Cô điên rồi, cô sẽ hối hận, đời cô sẽ chìm trong cái bản hủi ấy.
       Xoàn không nghe thấy bất kỳ lời nào của gã đàn ông ném theo, khoảng trời  trước cô là những ánh mắt học trò lung linh, chấp chới. Những ánh mắt như cánh bướm, nó sặc sỡ đủ màu, nó sẽ bay xa và sẽ bay cao…

                                        P.H.Y
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

LAN MAN 60% YÊU
              .
          Xin lỗi,bài đã chuyển sang trang văn xuôi của buithison
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nhật lệ

Xin chuyển bài sang chủ đề khác
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nhật lệ

NHỎ

Truyện ngắn của Tử Vân

     (Đã chuyển sang trang văn xuôi của buithison)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nhật lệ

Nước giọt
Truyện ngắn của Phùng Hải Yến

1.
Giá rét căm căm. Gió cao nguyên tràn xuống lòng thung. Mẩy kéo chăn lên, co ro. Bên ngoài vẫn phủ đẫm một màn sương muối… sắp tết rồi mà vẫn khô hạn. Sương giá thế mà đã có tiếng người í ới gọi nhau vang qua các vách đá trong bản. Tiếng tru, tiếng sủa của bầy chó đuổi theo bước chân người làm hai cái tai Mẩy nhỏng lên, đôi con mắt díp lại, bờ mi cong oằn xuống. Tiếng amí ho sù sụ bên bàn, sái thuốc phiện dùng lâu năm ăn vào cái thanh quản cổ họng ông. Đói cơm thì chịu được, đói thuốc phiện thì giống như con quỷ núi, con ma rừng thôi! Ông không làm sao ngủ nổi, mớ chăn rách rưới thi thoảng rung lên vì một trận ho rũ rượi phát ra từ thân thể lép kẹp, chỉ còn lớp da bọc lấy bộ xương khô. Ama ở nhà ngoài, mười bàn tay chai sần, đen đúa đang tẽ ngô. Người phụ nữ trong gia đình dân tộc Dao biết lần mò dậy từ khi ngoài trời chỉ độc một màu sương nhờ nhờ, trăng trắng. Bà cất cái giọng nhừa nhựa với những âm tiết rin rít theo nhau phát ra từ chân răng:
- Cái Mẩy dậy đi hứng nước, trong cái can góc nhà nước chỉ còn vài giọt thôi! Để còn nấu mèn mén ăn cho sớm, tí mày còn lên cái nương, cái rẫy mót nốt ngô, lúa về, sắp tết rồi, Bàn Hồ ơi!
Mẩy lấy hai cái tay che màng nhĩ lại nhưng chân lại đạp tấm chăn Trung Quốc cũ, cáu bẩn ra. Giờ này đáng lẽ Mẩy phải dậy rồi, còn phải vượt qua con suối nhỏ Hồng Hồ, vượt cái dốc xa, cái đèo sâu để đến ngôi trường học cái chữ chứ. Cô gái bất chợt ngẩn ra: ừ, đã hơn hai năm rồi Mẩy quên mất thói quen đó, hơn hai năm rồi Mẩy có được đi học nữa đâu. Mẩy chỉ ở nhà, lên rẫy, thọc lỗ tra hạt ngô rồi hái rau rừng mang xuống chợ phiên bán cho người Kinh nuôi lợn. Chợ phiên thì thích thật! Đông vui, nhộn nhịp và đủ thứ màu sắc, cái màu sặc sỡ từ những cuộn chỉ thêu thu hút Mẩy. Con gái trên mười tuổi ở cái bản này, ai mà lại không được các bà, các mẹ dậy theo cái quần chứ? Những người trai bản chỉ ưng bỏ bạc trắng ra cưới cô nào có những chiếc quần ướm vào người vừa khít, với những họa tiết hoa văn thêu thật khéo, thật đẹp thôi! Và cũng vì thế mà lũ con gái trong bản lần lượt thôi không học cái chữ. “Cái chữ đầy gùi có lấy được chồng đâu?”. Không hẹn mà các cô lần lượt trở về bản, thêu ròng rã cả năm được cái quần đẹp để đến phiên chợ cuối năm lại mau chóng đeo vòng bạc, ngồi trên ngựa theo chồng về tít bản xa… Mẩy thì không thích như thế! Mẩy sợ cái cảnh của ama, amí. Trong nhà có người nghiện, người phụ nữ là người chịu khổ nhiều nhất. Trai bản Mẩy nghiện nhiều, cái miệng hôi mùi thuốc, răng màu vàng xỉn, Mẩy thấy xấu lắm! Nhưng dù cái bụng còn muốn đi học, Mẩy cũng không thể đi học tiếp. Sau cái lần thằng Chiêu – em trai Mẩy nói với Mẩy bằng cái giọng ngọng líu ngọng lô, chưa sõi tiếng phổ thông: “Em muốn làm chủ tịch xã như anh Xoang nhà bác Sếnh cơ!” thì Mẩy đã biết là mình không nên đi học nữa! Mẩy thương em lắm! Nó là con trai, nó cần cái chữ hơn. Dân tộc Mẩy quý trọng con trai hơn con gái mà… Nhà lại nghèo, chỉ cho được một người đi học thôi!… nghĩ được thế, nhưng cái bụng Mẩy vẫn nặng trĩu nỗi buồn. Cô an phận cùng với những người phụ nữ trong bản đi lấy cái củi, bẻ cái ngô, trồng cái lúa. Mẩy lại thầm ghen tị với những người sống giữa bản, họ cũng là dân tộc Dao như nhà Mẩy thôi, nhưng họ đã giàu rồi: nhà có cái tivi để tối tối được thấy hình ảnh, con người ở những nơi Mẩy chưa đi, chưa biết tới bao giờ; họ có cái đài bắt được xóm FM, dò theo kênh của đài phát thanh tỉnh còn được nghe những bản tin bằng tiếng Dao nữa; họ có cái xe máy chở thay cho những con ngựa, con la trước nay vẫn oằn lưng chở hàng ngược dốc núi đá… Người trong bản truyền tai nhau rằng họ giàu không phải vì trồng cái cây thuốc phiện như những người giàu có ở bản Dao ngày xưa đâu. Họ giàu vì nhà có người đi học được đầy một bụng chữ rồi được cơ cấu lên làm cán bộ chủ chốt đấy! Thế nên con gái trong cái nhà họ không bị phân biệt đối xử, nó đều được đến trường học mà! Nó cũng không phải ăn cơm độn sắn, độn ngô như nhà Mẩy và các gia đình ở rìa chân núi.
2.
Người già trong bản kể với nhau: Ngày xưa nhà Mẩy giàu nhất trong bản, amí trồng một nương thuốc phiện rộng, cánh con chim bay mỏi không hết mùi thơm hoa thuốc phiện ấm sực không gian. Cái màu hoa đẹp mê dại ấy dễ làm người ta đờ đẫn vì say; thứ nhựa của nó còn ghê gớm hơn vì làm cho con người mê mệt, đã gắn bó với nó rồi thì khó dứt bỏ cho được. Thế rồi người nhà nước về, cả bản không được trồng cây thuốc phiện nữa, chỉ còn lại màu trắng tinh khôi của hoa mận, hoa lê và màu đỏ rực của hoa đào rừng – những màu hoa không chất chứa mầm độc. Amí giấu cán bộ đi trồng cây thuốc phiện ở trong hẻm sâu, trên núi xa. Cán bộ không sợ mỏi cái chân đi đến tận nơi để nhổ sạch cội rễ tai ương. Không còn trồng loại cây biết gieo cái chết đen cho kẻ khác, chính cha Mẩy lại giết cái đời mình bên bàn đèn, trong căn buồng chỉ một màu tối thui và mùi khói thuốc phiện ám đến từng thớ gỗ thưng xung quanh buồng. Amí đã nghiện từ thời nhà Mẩy còn giàu, hồi đó amí được hút thỏa thích vì chính tay ông đã trồng, đã chích thứ nhựa cây đầy mê hoặc ấy. Giờ nghèo rồi, amí nghiện nặng hơn, da mặt ông phù thũng vì thiếu thuốc, hậu quả của việc hút sái thuốc trong buồng tối nhiều ngày khiến cho lớp da dưới hai con mắt ông chỉ còn là một bọc nước lớn, sưng húp. Hai năm trước, ông bị kẻ xấu là ông Sơn ở cuối con dốc của bản rủ rê cùng đi bán thuốc phiện. Ama kiên quyết không đồng ý để amí đi, cây cột giữa nhà không đếm nổi những lần bà tuyệt vọng, cùng quẫn lao đầu vào đó tự vẫn. Amí không đi cùng ông Sơn vì amí còn thương ama lắm! Amí sợ khi ông đi rồi, lúc về sẽ chỉ thấy ama chết gục bên cây cột kia. Và cái sợ của ama đã trở thành hiện thực khi ông Sơn bị công an huyện bắt đi tù vì vận chuyển ma túy. Amí không rơi vào sai lầm, tù tội, nhưng nhà Mẩy đã nghèo lại ngày càng nghèo hơn bởi amí có yêu ama cách mấy ông cũng không tài nào dứt tình với nàng tiên nâu được.
3.
Mẩy mở cửa, tiếng ọp ẹp phát ra từ cánh cửa bằng gỗ, luồng khí lạnh buốt bất ngờ xộc vào làm đôi má Mẩy nóng bừng lên. Con gái Dao ở cao nguyên này, ai cũng có làn da đỏ hồng và nứt nẻ, cái lạnh, cái khô hanh hiển hiện rõ trên mặt người. Mẩy dò dẫm đặt từng bước chân, đầu ngón chân di di, miết lên mặt từng viên đá, thi thoảng có hòn sỏi đâm nhói vào gan bàn chân, cô giật mình: ồ, hốc đá kia rồi! Lố nhố những cái đầu người đang chờ hứng nước. Đông người như vậy mà không thấy ồn ào, chỉ có những tiếng thở dài sẽ sượt rót ngược vào mảng trời chưa sáng hẳn. Tiếng thở dài trút từ muôn đời oằn lên, nặng hơn cả phiến đá tảng hình cái ô ở đầu bản. Từng giọt nước se sẽ chảy từ nguồn trong vắt, nó được chắt, được hứng thật cẩn trọng, nó là mạch sống của cả bản trong mùa xuân này. Đối với nhân dân vùng cao thì hạt nước rất quan trọng, tháng trước, trong mùa khô hanh, có chị Hoa là phóng viên ở tỉnh đã về bản Mẩy viết phóng sự “mùa khát”. Cả bản quý cái cô nhà báo có đôi mắt sáng, cái bụng nói những lời hợp lòng dân, cái chân không sợ mỏi đi bộ đến tận bản xa. Cả bản mổ con lợn “cắp nách” đãi cô nhà báo. Nhưng cả bản không nhà nào còn đến một giọt nước trong bể. Sau khi trai bản chọc tiết lợn, thay vì đun nước sôi để cạo lông lợn như thường lệ, họ cắt sạch những mảng da và lông bám trên lưng con lợn rồi bỏ cả lòng ruột, lục phủ ngũ tạng đi. Từng tảng thịt đỏ au được thái và đưa vào chảo gang bắc lên bếp xào nấu. Mẩy chỉ sợ chị Hoa nhìn thấy thế thì không dám ăn mất thôi! Nhưng trái với suy nghĩ của Mẩy, trong bữa chị Hoa ăn rất tự nhiên và tỏ ra ngon miệng, bữa ăn diễn ra thật vui vẻ. Mẩy ngồi cạnh chị Hoa, luôn tay gắp thức ăn cho chị. Cô Phấy chạy lên chạy xuống để làm nóng lại thức ăn, Mẩy giải thích với chị Hoa rằng trong bữa ăn gia đình dân tộc Dao ở cao nguyên, người phụ nữ chủ nhà luôn tay xào nấu lại thức ăn, điều ấy vừa thể hiện sự hiếu khách, vừa là cái nết đảm đang, chuyên cần. Chị Hoa cười với Mẩy:
- Ở nhà mỗi bữa chị chỉ ăn được nửa bát thôi, lên đây vui quá, lại được ăn cơm bằng gạo đỏ trồng trên nương, thịt lợn do chính người dân nuôi nên ăn được bốn bát liền! Hóa ra thịt lợn chỉ ngon khi người ta không dùng nước dội trực tiếp lên nó.
Mọi người không biết có thật thịt lợn mổ không dùng nước ngon hơn hay không, nhưng những lời nói của cô nhà báo hôm ấy đã làm cả bản vui sướng, không buồn cái bụng vì mùa hết nước quá khổ. Tối hôm đó, chị Hoa còn ngủ lại với Mẩy một giấc thật sâu trên mớ rơm lót dưới sàn. “Chị ấy thật gần gũi” – Mẩy nghĩ.
4.
Mười giờ. Nắng mặt trời đã lên, ánh nắng không rực ngời mà từng sợi vàng nhạt, rải đều trên cao nguyên lạnh. Vẫn còn rất nhiều người mang can đến hứng nước ở hốc đá. Có người ở xa nguồn nước 1 cây số, có người ở xa tít tận 4, 5 cây số; người chở về bằng con la, con ngựa; người cõng gùi đi bộ; lại có người chở về bằng xe máy hẳn hoi. Trong bản Mẩy giờ đã có nhiều xe Win và xe Dream rồi!
Con suối Hồng Hồ mang màu đỏ của tình yêu huyền thoại đi vào thơ, vào văn ở bản Mẩy mùa này dòng nước hẹp lại, nhỏ như sợi chỉ ngoằn nghèo trong lòng thung. Mẩy mang quần áo của cả nhà ra đó giặt, cái lưng của người trẻ mà đã sớm còng lên giữa thung lũng với dòng suối nhỏ, trong màu nắng nhàn nhạt. Chợt thằng Sùng nhà Mẩy hớt hải chạy ra suối, bước chân liêu xiêu:
- Chị Mẩy, amí bị ông Phứ rủ chích thuốc vào ven đang lên cơn co giật ở nhà. Ama bảo chị về ngay.
Bước chân Mẩy không hẹn mà cứ ríu cả vào nhau trên con đường mòn về bản. Cái đầu cô không muốn nghĩ, mà lại cứ nghĩ. Lâu lắm rồi cô không nói chuyện cùng amí. Càng thương ama cô càng giận amí hơn. Amí lúc nào cũng nằm như con ve trong góc tối, trên miệng rít cái tẩu thuốc phiện. Ông bán hết ngô, hết thóc trong nhà đi chỉ vì cơn nghiện. Cái tẩu thuốc phiện bé thế kia mà nuốt trôi cả con trâu cày to khỏe, con ngựa thồ hàng của gia đình. Nhưng Mẩy cũng không dám nghĩ đến chuyện một ngày, chính cái nghiện sẽ mang amí của cô về với tổ tiên Bàn Hồ. Suy nghĩ miên man, cô đã đặt chân đến cửa bao giờ chẳng biết.
Cả bản tập trung ở nhà cô từ lúc nào. Anh y tá Ban đang ngồi cạnh giường amí. Anh công an Minh cắm ở bản Mẩy trấn an cô gái vẫn còn đang hốt hoảng:
- Đừng lo lắng quá, em gái à! Cũng may là phát hiện sớm, amí em qua cơn nguy hiểm rồi! Gia đình nên động viên ông ra trại cai nghiện mới được xây dựng ngoài huyện để cai đi thôi, còn về giúp vợ con…
Các ama trong bản cũng xúm đến, mỗi người một câu. Amí nằm nghẹo đầu trên giường, ráng sức gật gật. Ánh mắt ông lóe lên những tia hy vọng, niềm tin. Ngoài trời kia, hoa đào từng cánh đã bung nở. Ước mơ thiếu nữ của Mẩy lớn lắm, ước mơ chưa vượt quá đỉnh Phăng Xô Lin vời vợi kia, vì chính Mẩy cũng chưa đủ sức tưởng tượng ra, chưa đủ ngôn từ mô tả về những ước mong, khát vọng tương lai. Nhưng cái tết trên cao nguyên năm nay là cái tết có ý nghĩa nhất với cô, tình người trong bản nhỏ ấm áp như hòn than hồng, như ngọn nguồn con nước, nhỏ mãi, chảy mãi muôn đời cho đến tận mai sau…

                                      P.H.Y
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 16 trang (157 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] ... ›Trang sau »Trang cuối