Trang trong tổng số 12 trang (116 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Đồ Nghệ đã viết:

Hoa tàn, mưa tạnh, non yên lặng...
(Về hiện tượng thơ Hoàng Quang Thuận)



1.Phần 1.
Đồ Nghệ đã viết:
(Tiếp phần 1)

Hoa tàn, mưa tạnh, non yên lặng...
(Về hiện tượng thơ Hoàng Quang Thuận)



2.Phần 2.
Xin cảm ơn Đồ Nghệ đã cung cấp một bài viết hết sức quý giá của Minh Đức Triều Tâm Ảnh, một nhà tu hành nổi tiếng phân tích kỹ càng về cái gọi là "thơ thiền" của Hoàng Quang Thuận.

Xin cung cấp thêm một số thông tin sau để các bạn tham khảo.

Minh Đức Triều Tâm Ảnh là bút hiệu của tỳ kheo Giới Đức, là một trong những người sáng lập ra chùa Huyền Không (Huế) từ mái chùa lá ở đèo Hải Vân trước năm 1978. Ông là một nhà sư giỏi thơ văn, am tường hội hoạ và trang trí mỹ thuật và là một cao thủ cờ tướng từng đánh bại một số kì thủ quốc gia. Đồng thời ông cũng là một trong những người nổi tiếng về nghệ thuật thư pháp tại Việt Nam những năm cuối thế kỷ 20 đầu thế kỷ 21.

Các bạn có thể tham khảo chi tiết về Minh Đức Triều Tâm Ảnh trên Wikipedia.

https://lh4.googleusercontent.com/-xPPwNYFbqCA/UDdchwdlBoI/AAAAAAAAJkw/wDLMJTpTShI/s400/images1570557_thay-.jpg

Bài viết Hoa tàn, mưa tạnh, non yên lặng... của Minh Đức Triều Tâm Ảnh được đăng trên:

       Hoàng Pháp Online Thứ Ba, 21/08/2012, 14:11

       Văn hóa Nghệ An Thứ năm, 23 Tháng 8 2012 12:47
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Sáng mắt trước danh lợi, mù mắt trước văn chương

Bài đăng trên website Lê Thiếu Nhơn 11:19 - 24/08/2012

https://lh3.googleusercontent.com/-TPiuf0nUXNk/UDdMBGB7OXI/AAAAAAAAJkc/1wz8yYib6KM/s113/NguyenHieu.jpg

Nhà văn Nguyễn Hiếu tạm tổng kết vụ siêu lừa thơ nhập đồng: “Nhân vật vocalisé (phụ hoạ) cho Hoàng Quang Thuận là ông Dương Xuân Nam (Dương Kỳ Anh) nguyên Tổng biên tập báo Tiền Phong. Một vị mà trước khi về hưu đã gây ra vụ xì căng đan làm ồn ào dư luận bị xem như một chuyến cất vó cuối cùng khi hạ thấp những tiêu chuẩn học vấn và nhiều vấn đề liên quan khác để công nhận bằng được một thí sinh tên Thùy Dung trở thành Hoa hậu VN năm 2008. Một vị năm nay đã vào độ tuổi 65, một ngưòi kinh bang tế thế lọc lõi trong nhiều lĩnh vực, nhất là trong việc tìm nguồn thu kinh tế mà trong trả lời báo chí về vụ này lại tỏ ra ngây thơ vì sự dễ tin khi kí giấy để minh chứng cho việc chép thơ nhập đồng của Hoàng Quang Thuận. Ông Dương Xuân Nam là một đảng viên Cộng sản theo chủ nghĩa duy vật không tin thần thánh, vậy mà ông lại liều lĩnh bỏ tôn chỉ của Đảng để tán dương một cách nhiệt tình hiện tượng kì bí nhuốm màu bịp bợm…”

Sáng mắt trước danh lợi, mù mắt trước văn chương

NGUYỄN HIẾU

Làng tôi tên nôm là Chèm - nay là xã Thụy Phương, Từ Liêm, Hà Nội  một trong những làng cổ của nước Việt ta. Từ ngàn đời nay với vị trí cận kề bên sông Hồng Hà có tên nôm là sông Cái, dân trong làng chủ yếu là cầy cấy. Theo năm tháng, biến đổi có thêm nghề đánh cá, bán buôn lẻ. Bước vào thời ta không ít thanh niên làng trở thành công nhân, viên chức… Chẳng mấy ai theo nghề văn chương. Vậy mà gần đây theo cơn lũ của lạm phát văn vần được gọi sang là thơ đang dâng tràn đất nứơc ta thì việc làm thơ của làng tôi bỗng thành phong trào. Xóm nào, thôn nào cũng có một vài tổ thơ đa phần các cụ cao niên. Tháng sáu vừa qua thì làng tôi chính thức ra mắt tổ văn thơ mang tên Hương Chèm. Thôi thì các cụ đã già ngày xưa buổi nông nhàn đánh tổ tôm, tết chạc giúp con cháu, nay làm thơ cũng xem như một thú vui tao khang thời thượng lành mạnh. Đọc thơ của các cụ người có nghề tế nhị thường khen “hay, có ý, có vần, có tình”. Qua xem một số bài thơ của ông Hoàng Quang Thuận (HQT) trong tập “Thi vân Yên tử“ thì thấy tài thơ của ông này cũng chỉ xêm xêm các thi nhân trong hội thơ văn Hưong Chèm làng tôi.

Với tài thơ này thì ở thời buổi Hội Nhà văn VN còn đàng hoàng, nghiêm nhặt trong việc xét duyệt để kết nạp thành hội viên thì còn rất lâu, rất lâu ông Viện trưởng mặt bóng, thân thể phì nhiêu này mới trở thành Hội viên, thành nhà… Thôi thì thời thế đổi thay, chất thương mại đang bao phủ hầu hết mọi nghành, mọi nghề của xã hội ta thì việc các đại gia có tiền có bạc sau khi ê hề chó cảnh, ôtô, chân dài bỗng thèm một danh hiệu cao quí “hội viên hội nhà văn” như một thứ trò chơi cao sang, trí tuệ đặng trang điểm cho sự trọc phú của mình, để rồi ào ạt tràn vào cái hội cao quí này. Tuy thật đáng trách các vị đầu trò, quản lý Hội nhà văn VN thật, nhưng nói ra cũng khó (giống như tham nhũng thì luật xứ ta khó bắt tận tay day tận trán) nên bàn dân thiên hạ cũng đành chấp nhận cho qua. Ngặt nỗi, được một lại lại muốn hai. Việc ngài Viện trưởng tuổi đời chắc sắp lục tuần nhưng tuổi hội viên vừa hết tuổi tôi, tài thơ bình bình cỡ “tiếng hát quê ta”. Tệ hại hơn nữa hầu hết các bài thơ trong đó được tác giả liều lĩnh mạo nhận là thơ nhập thần của tiền nhân lại là thứ thơ “ăn cắp” (tôi không muốn dùng từ đạo) từ tứ, ý, đến lời văn của một sách quảng cáo cho một địa điểm du lịch. Vậy mà trước tác “Thi văn Yên tử” của HQT lại được Hội Nhà văn VN trống rong cờ mở tổ chức cuộc hội thảo rầm rộ với sự có mặt của không ít các đại gia chính trị và văn thơ cỡ bự cùng cao đàm khoát luận dùng những lời có cánh nhất để ngợi ca, mổ xẻ rồi đùng đoàng tuyên bố sẽ gửi đi dự giải Nô ben văn chương thì đúng là… Một nhà văn đàn anh giữa khuya gọi điện cho tôi than thở “như thế thì hội ta đến kì mạt vận vì sự vô lối, dốt nát và lộng quyền bất chấp dư luận thiên hạ quá đỗi chú ạ”.

Vì sao lại có hiện tượng đáng buồn và có thể nói là thiếu văn hoá này ?

Màn kịch vụng về sự đồng loã hành vi mượn áo tâm linh ?

Nhân vật vocalisé (phụ hoạ) cho HQT là ông Dương Xuân Nam (DXN) một ngưòi từng là Tổng biên tập báo Tiền Phong. Một vị đã có công trong việc nhập khẩu tiêu chí thi hoa hậu coi trọng số đo ba vòng, cùng độ dài của chân đầy chất vật dục của phương Tây để thay vì tiêu chuẩn xiển dương nét đẹp thuần khiết của con gái Việt từ ngàn xưa lấy vẻ đẹp khuôn mặt mắt bồ câu, môi cắn chỉ, mũi dọc dừa, má lúm đồng tiền… và sự nền nã đoan trang của dáng hình thắt đáy lưng ong. Một vị mà trước khi về hưu đã gây ra vụ xì căng đan làm ồn ào dư luận bị xem như một chuyến cất vó cuối cùng khi hạ thấp những tiêu chuẩn học vấn và nhiều vấn đề liên quan khác để công nhận bằng được một thí sinh tên Thùy Dung trở thành hoa hậu năm 2008. Một vị năm nay đã vào độ tuổi 65, một ngưòi kinh bang tế thế lọc lõi trong nhiều lĩnh vực, nhất là trong việc tìm nguồn thu kinh tế mà trong trả lời báo chí về vụ này lại tỏ ra ngây thơ vì sự dễ tin khi kí giấy để minh chứng cho việc chép thơ nhập đồng của HQT. Ông DXN là một đảng viên Cộng sản theo chủ nghĩa duy vật không tin thần thánh vậy mà ông lại liều lĩnh bỏ tôn chỉ của Đảng để tán dương một cách nhiệt tình và chân thành một hiện tượng kì bí mà gọi nôm na là duy tâm. Giả dụ sự nhập đồng kia là có thật thì làm sao hai ông ngưòi trần mắt thịt lại biết trước được ngày, giờ của “kì bí”, xuất thần kia để làm thủ tục đầy chất hành chính mà xác nhận. Và bài báo “kinh thiên động địa” nhưng đầy nhân tâm của luật sư Nguyễn Minh Tâm vạch trần sự ma giáo, liều lĩnh mượn danh thần thánh để mua danh, mua lợi. Trong trả lời phỏng vấn ông DXN vẫn ra điều không quan tâm bảo “tôi chưa đọc bài viết đó” để rồi ông này xổ toẹt theo kiểu bỏ của chạy lấy ngưòi “giả sử có chuyện đó thì ông Thuận phải chịu trách nhiêm vì đó là việc của ông ấy”

Trăm sự cũng từ sự mù đọc của những vị biết chữ

Về sự đọc của ngưòi Việt ta đúng là đang ở mức báo động. Theo như điều tra sơ bộ của Thaiha books thì bình quân một ngưòi dân Việt nam hiện nay một năm đọc 3 cuốn sách trong đó sách giáo khoa chiếm 2,3 cuốn, còn lại 0,7% là sách tự chọn. Trong tỉ lệ 07% này thì tỉ lệ sách giải trí chiếm đa phần. Trong khi đó thì bình quân ngưòi Thái Lan đọc một năm 5 cuốn sách không kể sách giáo khoa. Vậy bình quân sự đọc của ngưòi Thái gấp 5 lần ngưòi Việt ta. Đó là chưa kể đến các nứơc văn minh khác như Nhật bản , Anh, Mĩ… Nếu ai có dịp sang Nga thì đều thấy người đi trên tàu điệm ngầm, xe buýt đều cắm cúi đọc sách. Sự đọc của Việt nam ta sa sút như vậy nên  lượng in các tác phẩm văn nghệ của ta vào những năm trứơc thập niên 90 của thế kỉ 20 từ ít nhất 1 vạn bản trong những năm gần đây chỉ rút lại đa phần là 1000 bản. Con số này so với dân số 88 triệu ngưòi nước ta thì chỉ đạt tỉ lệ 0,00057%. Những ngưòi thường không đọc đã đành mà ngay cả những ngưòi trong nghề cần đọc sách cũng không chịu đọc. Nếu đánh giá một quốc gia bằng trí tuệ thông qua đọc sách thì thực trạng đọc ở nứơc ta thật đáng buồn. Vì thế nên nứơc Mỹ mới sản sinh ra Bill gates và Steve Johs mà ở nứơc ta mới sinh ra Hữu Thỉnh- một ông nói năng rất hoạt khẩu khi đánh giá các tác phẩm của đồng nghiệp bằng những mĩ từ lộng lẫy ”nhan sắc lắm, lay động lắm” mặc dù ông chưa bao giờ đọc…

Trở lại “vụ ăn cắp thơ“ của HQT ta thấy rõ một điều. Cuốn “chùa Yên tử, lịch sử, truyền thuyết và dành thắng” của ông Trần Trương thực chất là một thứ sách dịch vụ quảng cáo du lịch đã được tái bản chí ít là hai lần. Bản đầu nó được in ra từ năm 1996. Và chắc chắn ông Trần Nhuận Minh tá túc ở Quảng Ninh vaì chục năm, người cũng cất lên những lời có cánh tụng ca “thơ nhập thần“ dởm của HQT ít ra cũng đã một lần cầm cuốn sách của ông Trần Trương nhưng không đọc, hoặc đọc lướt qua. Địa liền như Trần Nhuận Minh còn không đọc thì những vị biết chữ nhưng mù đọc như ông Hữu Thỉnh, ông Hữu Việt, ông Đỗ Ngọc Yên, ông DXN, rồi một đống các vị mang danh nhà phê bình, các vị ngoại giao lừng lẫy... cũng không hề đọc cuốn sách đó. Nếu các vị đó đọc và đọc một cách chăm chú thì HQT cũng không thể lừa mị các vị một cách dễ dàng như vậy.

Tôi ngẫm vụ ăn cắp thơ của HQT xét đi xét lại chỉ là một việc nhỏ, mặc dù nó làm cho Hội nhà văn VN thêm một lần xuống giá về một tổ chức hội nghề vốn được tôn trọng. Về một vị chủ tịch nhà thơ vốn coi thường dư luận vì không đọc báo, đọc mạng... đã ở tuổi trí tuệ ít sáng suốt. Thôi tạm gạt bỏ sự tư túi (nếu có) vì bị mê hoặc dẫn dụ về đồng tiền trong thời kì thương mại này đi để từng bước gạt đi sự ăn cắp, sự ma giáo trong văn chương, xin các vị hãy chịu khó đọc một chút. Chính vì sự đọc ít, không đọc của các vị đã tạo điều kiện cho sự ăn cắp văn, thơ lộng hành và ngày càng lộng hành đến mức khủng khiếp mà “vụ thơ” HQT là một tiêu biểu.

Các vị hãy chịu khó, trân trọng đọc nhau, đọc thiên hạ, đọc lại mình để thêm một lần hiểu rằng tác phẩm của nhà văn, nhà thơ thế hệ này không phải không có những kiệt tác, những cuốn thực sự đáng đọc. Và cao hơn để các vị có trọng trách trong Hội nhà văn VN hiểu: Nghề văn cao quí lắm đừng đưa sự mua bán ma giáo, lừa mị vào chốn ấy. Đánh đĩ mười phương xin cố chừa cho phương cầm bút viết văn, làm thơ này.

Cúi xin.

Quỳnh Mai ngày 18/8/2012
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đào Khói Mây

Đưa tay vuốt sợi râu cằm
Ngẫm thơ Quang Thuận ruột tằm héo hon
Quốc Quyền
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đồ Nghệ

.

VỀ HAI CÂU THƠ THƯỜNG BỊ NHẦM LÀ CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH


                                                                  
Có khá nhiều bài thơ, câu nói thường được cho là của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Không chỉ được trích dẫn trong khi nói, chúng còn được trích dẫn trong các bài viết, thậm chỉ là các công trình nghiên cứu hoặc các bài luận văn chính trị xã hội quan trọng. Không chỉ người dân hoăc cán bộ bình thường có sự nhầm lẫn, mà rất nhiều lãnh đạo từ cơ sở đến Trung ương cũng mắc phải lỗi này. Trong rất nhiều sự nhầm lẫn tai hại đó phổ biến nhất là trường hợp câu thơ “Không có việc gì khó...” và câu “Dễ trăm lần không dân cũng chịu...”

Câu thơ “Không có việc gì khó/ Chỉ sợ lòng không bền/ Đào núi và lấp biển/ Quyết chí ắt làm nên” thường được biết đến với tên gọi “Khuyên Thanh niên”. Từ hàng chục năm nay khi được in, được nói đến người ta nghiễm nhiên cho đó là thơ của Chủ Tịch Hồ Chí Minh, hầu như không có ai suy nghĩ gì khác. Ở công trình Thủy điện Hòa Bình dưới bức tượng Chủ tịch Hồ Chí Minh trên đỉnh đồi cũng khắc trang trọng bài thơ này với tên tác giả Hồ Chí Minh. Khoảng năm 1975, 1976 bản thân tôi khi học tiếng Trung Quốc thậm chí còn cố gắng dịch bài thơ này ra...chữ Hán để đăng báo...tường! (Đầu đề tôi dịch là “Khuyến Thanh niên”, câu đầu dịch là “Thế gian một hữu nan chi sự”. Thầy giáo dạy Trung văn đọc xong chỉ cười). Rất may sau đó đọc cuốn “Chúng ta có Bác Hồ” của nhà xuất bản Lao Động, tôi bắt gặp hồi ký của một cựu cán bộ Đoàn. Trong đó ông này kể lại hồi ở chiến khu Việt Bắc, ông có gặp xin Bác Hồ một bài thơ để tuyên truyền giáo dục thanh niên. Bác Hồ nói đại ý thơ thì Bác chưa có, nhưng có mấy câu này người xưa hay dùng để dạy thanh niên hay lắm. Sau đó Bác viết lại mấy câu trên cho người cán bộ nọ. Và, có lẽ từ đó mấy câu thơ này đã trở thành bài “Khuyên thanh niên” bất hủ. Thế nhưng, phải cách đây mười mấy năm gì đó tôi mới biết cụ thể xuất xứ của bài thơ này. Té ra đó là một câu trích trong sách giáo khoa chữ Hán xưa “Ấu học ngũ ngôn thi”. Nhà thơ Ngô Văn Phú đã giới thiệu và dịch đăng một chương cuốn sách này trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội. Trong đó nguyên văn chữ Hán của bốn câu thơ này như sau: “Tạc sơn thông đại hải/ Luyện thạch bổ thanh thiên/ Thế thượng vô nan sự/ Nhân tâm tự bất kiên” (鑿 山 通 大 海/ 鍊 石 補 青 天/ 世 上 無 難 事/人心 自 不 堅). Như vậy, có thể nói Chủ Tịch Hồ Chí Minh không phải là tác giả của những câu thơ này. Tuy nhiên, chính Bác là người dịch ra tiếng Việt những câu thơ hàm súc, giàu ý nghĩa đó. Đó là một bản dịch tuyệt vời!
Trường hợp hai câu thơ: “Dễ trăm lần không dân cũng chịu/ Khó vạn lần dân liệu cũng xong” lại hoàn toàn khác. Rất nhiều cán bộ, giáo viên hễ cứ nói đến vai trò quần chúng nhân dân là y như rằng không thể thiếu câu này, với lời dạo: “Bác Hồ đã dạy...”. Thế nhưng, thực chất đây là hai câu trong một bài ca dao khá nổi tiếng thời chống Pháp của...nhà thơ Thanh Tịnh. Bài này được nhà thơ Thanh Tịnh sáng tác năm 1948 trong cuộc vận động nhân dân đóng thuế nông nghiệp. Đó là bài Dân no thì lính cũng no. Nguyên văn:
“Trông lên thì thấy đầy sao
Nhìn quanh thì thấy đồng bào mến thân
Dễ trăm lần không dân cũng chịu
Khó vạn lần dân liệu cũng xong
Thóc thuế mà có dân đong
Trăm công nghìn việc ngược dòng cũng xuôi
Đêm nằm nghĩ lại mà coi
Liệu còn thằng giặc đứng ngồi sao yên ?
Nhân dân là bậc mẹ hiền
Cơm gạo áo tiền thì mẹ phải lo
Dân no thì lính cũng no
Dân reo lập nghiệp, lính hò lập công...”
Thế nhưng nguyên do gì mà những câu thơ trên bỗng nhiên trở thành thơ Bác Hồ? Tôi xin đưa ra một giả thuyết. Tôi đã đọc một bài nói chuyện của Chủ Tịch Hồ Chí Minh với Công an Hà Nội những năm chống Mỹ. Khi nói về việc Công an phải dựa vào nhân dân, Bác có nói đại ý: Đồng bào Quảng Bình nói rất đúng: “Dễ trăm lần không dân cũng chịu/ Khó vạn lần dân liệu cũng xong”. Được biết hồi đó hai câu này được viết thành khẩu hiệu và rất phổ biến ở Quảng Bình. Tôi không biết có phải đó là lần đầu tiên Chủ tịch Hồ Chí Minh nhắc đến hai câu thơ này không. Nhưng, có thể khi được Người nhắc đến thì những câu thơ đó trở nên nổi tiếng và vì nhiều lý do khác nhau người ta nghĩ đó là thơ Bác Hồ mà tuyệt nhiên không có sự nghi ngại nào. Mặt khác cũng phải thừa nhận hai câu thơ dung dị mà hàm chứa tư tưởng rất lớn của nhà thơ Thanh Tịnh cũng khá gần gũi với cách viết, cách nói của Chủ Tịch Hồ Chí Minh. Phải chăng đó cũng là một lý do tạo nên sự ngộ nhận này?
         Hiểu đúng để sử dụng đúng những bài thơ, câu nói mà sinh thời Chủ Tịch Hồ Chí Minh thường nhắc đến là điều rất cần thiết. Mọi sự ngộ nhận là không nên và rất dễ bị xuyên tạc.
         Khi viết lại những chuyện này tôi chưa có điều kiện tra cứu lại những tài liệu mà mình đã đọc, nhưng tin chắc về cốt lõi là như vậy. Rất mong các bạn cùng trao đổi thêm.

Phạm Xuân Cần

Nguồn: http://www.faxuca.com/201...huong-bi-nham-la-cua.html
...
Все пройдет и печаль и радость
Все пройдет так устроен свет
Все пройдет только верить надо
Что любовь не проходит нет ..
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

Tuấn Khỉ đã viết:
Sáng mắt trước danh lợi, mù mắt trước văn chương

Bài đăng trên website Lê Thiếu Nhơn 11:19 - 24/08/2012

https://lh3.googleusercontent.com/-TPiuf0nUXNk/UDdMBGB7OXI/AAAAAAAAJkc/1wz8yYib6KM/s113/NguyenHieu.jpg

Nhà văn Nguyễn Hiếu tạm tổng kết vụ siêu lừa thơ nhập đồng: “Nhân vật vocalisé (phụ hoạ) cho Hoàng Quang Thuận là ông Dương Xuân Nam (Dương Kỳ Anh) nguyên Tổng biên tập báo Tiền Phong. Một vị mà trước khi về hưu đã gây ra vụ xì căng đan làm ồn ào dư luận bị xem như một chuyến cất vó cuối cùng khi hạ thấp những tiêu chuẩn học vấn và nhiều vấn đề liên quan khác để công nhận bằng được một thí sinh tên Thùy Dung trở thành Hoa hậu VN năm 2008. Một vị năm nay đã vào độ tuổi 65, một ngưòi kinh bang tế thế lọc lõi trong nhiều lĩnh vực, nhất là trong việc tìm nguồn thu kinh tế mà trong trả lời báo chí về vụ này lại tỏ ra ngây thơ vì sự dễ tin khi kí giấy để minh chứng cho việc chép thơ nhập đồng của Hoàng Quang Thuận. Ông Dương Xuân Nam là một đảng viên Cộng sản theo chủ nghĩa duy vật không tin thần thánh, vậy mà ông lại liều lĩnh bỏ tôn chỉ của Đảng để tán dương một cách nhiệt tình hiện tượng kì bí nhuốm màu bịp bợm…”

Sáng mắt trước danh lợi, mù mắt trước văn chương

NGUYỄN HIẾU

Làng tôi tên nôm là Chèm - nay là xã Thụy Phương, Từ Liêm, Hà Nội  một trong những làng cổ của nước Việt ta. Từ ngàn đời nay với vị trí cận kề bên sông Hồng Hà có tên nôm là sông Cái, dân trong làng chủ yếu là cầy cấy. Theo năm tháng, biến đổi có thêm nghề đánh cá, bán buôn lẻ. Bước vào thời ta không ít thanh niên làng trở thành công nhân, viên chức… Chẳng mấy ai theo nghề văn chương. Vậy mà gần đây theo cơn lũ của lạm phát văn vần được gọi sang là thơ đang dâng tràn đất nứơc ta thì việc làm thơ của làng tôi bỗng thành phong trào. Xóm nào, thôn nào cũng có một vài tổ thơ đa phần các cụ cao niên. Tháng sáu vừa qua thì làng tôi chính thức ra mắt tổ văn thơ mang tên Hương Chèm. Thôi thì các cụ đã già ngày xưa buổi nông nhàn đánh tổ tôm, tết chạc giúp con cháu, nay làm thơ cũng xem như một thú vui tao khang thời thượng lành mạnh. Đọc thơ của các cụ người có nghề tế nhị thường khen “hay, có ý, có vần, có tình”. Qua xem một số bài thơ của ông Hoàng Quang Thuận (HQT) trong tập “Thi vân Yên tử“ thì thấy tài thơ của ông này cũng chỉ xêm xêm các thi nhân trong hội thơ văn Hưong Chèm làng tôi.

Với tài thơ này thì ở thời buổi Hội Nhà văn VN còn đàng hoàng, nghiêm nhặt trong việc xét duyệt để kết nạp thành hội viên thì còn rất lâu, rất lâu ông Viện trưởng mặt bóng, thân thể phì nhiêu này mới trở thành Hội viên, thành nhà… Thôi thì thời thế đổi thay, chất thương mại đang bao phủ hầu hết mọi nghành, mọi nghề của xã hội ta thì việc các đại gia có tiền có bạc sau khi ê hề chó cảnh, ôtô, chân dài bỗng thèm một danh hiệu cao quí “hội viên hội nhà văn” như một thứ trò chơi cao sang, trí tuệ đặng trang điểm cho sự trọc phú của mình, để rồi ào ạt tràn vào cái hội cao quí này. Tuy thật đáng trách các vị đầu trò, quản lý Hội nhà văn VN thật, nhưng nói ra cũng khó (giống như tham nhũng thì luật xứ ta khó bắt tận tay day tận trán) nên bàn dân thiên hạ cũng đành chấp nhận cho qua. Ngặt nỗi, được một lại lại muốn hai. Việc ngài Viện trưởng tuổi đời chắc sắp lục tuần nhưng tuổi hội viên vừa hết tuổi tôi, tài thơ bình bình cỡ “tiếng hát quê ta”. Tệ hại hơn nữa hầu hết các bài thơ trong đó được tác giả liều lĩnh mạo nhận là thơ nhập thần của tiền nhân lại là thứ thơ “ăn cắp” (tôi không muốn dùng từ đạo) từ tứ, ý, đến lời văn của một sách quảng cáo cho một địa điểm du lịch. Vậy mà trước tác “Thi văn Yên tử” của HQT lại được Hội Nhà văn VN trống rong cờ mở tổ chức cuộc hội thảo rầm rộ với sự có mặt của không ít các đại gia chính trị và văn thơ cỡ bự cùng cao đàm khoát luận dùng những lời có cánh nhất để ngợi ca, mổ xẻ rồi đùng đoàng tuyên bố sẽ gửi đi dự giải Nô ben văn chương thì đúng là… Một nhà văn đàn anh giữa khuya gọi điện cho tôi than thở “như thế thì hội ta đến kì mạt vận vì sự vô lối, dốt nát và lộng quyền bất chấp dư luận thiên hạ quá đỗi chú ạ”.

Vì sao lại có hiện tượng đáng buồn và có thể nói là thiếu văn hoá này ?

Màn kịch vụng về sự đồng loã hành vi mượn áo tâm linh ?

Nhân vật vocalisé (phụ hoạ) cho HQT là ông Dương Xuân Nam (DXN) một ngưòi từng là Tổng biên tập báo Tiền Phong. Một vị đã có công trong việc nhập khẩu tiêu chí thi hoa hậu coi trọng số đo ba vòng, cùng độ dài của chân đầy chất vật dục của phương Tây để thay vì tiêu chuẩn xiển dương nét đẹp thuần khiết của con gái Việt từ ngàn xưa lấy vẻ đẹp khuôn mặt mắt bồ câu, môi cắn chỉ, mũi dọc dừa, má lúm đồng tiền… và sự nền nã đoan trang của dáng hình thắt đáy lưng ong. Một vị mà trước khi về hưu đã gây ra vụ xì căng đan làm ồn ào dư luận bị xem như một chuyến cất vó cuối cùng khi hạ thấp những tiêu chuẩn học vấn và nhiều vấn đề liên quan khác để công nhận bằng được một thí sinh tên Thùy Dung trở thành hoa hậu năm 2008. Một vị năm nay đã vào độ tuổi 65, một ngưòi kinh bang tế thế lọc lõi trong nhiều lĩnh vực, nhất là trong việc tìm nguồn thu kinh tế mà trong trả lời báo chí về vụ này lại tỏ ra ngây thơ vì sự dễ tin khi kí giấy để minh chứng cho việc chép thơ nhập đồng của HQT. Ông DXN là một đảng viên Cộng sản theo chủ nghĩa duy vật không tin thần thánh vậy mà ông lại liều lĩnh bỏ tôn chỉ của Đảng để tán dương một cách nhiệt tình và chân thành một hiện tượng kì bí mà gọi nôm na là duy tâm. Giả dụ sự nhập đồng kia là có thật thì làm sao hai ông ngưòi trần mắt thịt lại biết trước được ngày, giờ của “kì bí”, xuất thần kia để làm thủ tục đầy chất hành chính mà xác nhận. Và bài báo “kinh thiên động địa” nhưng đầy nhân tâm của luật sư Nguyễn Minh Tâm vạch trần sự ma giáo, liều lĩnh mượn danh thần thánh để mua danh, mua lợi. Trong trả lời phỏng vấn ông DXN vẫn ra điều không quan tâm bảo “tôi chưa đọc bài viết đó” để rồi ông này xổ toẹt theo kiểu bỏ của chạy lấy ngưòi “giả sử có chuyện đó thì ông Thuận phải chịu trách nhiêm vì đó là việc của ông ấy”

Trăm sự cũng từ sự mù đọc của những vị biết chữ

Về sự đọc của ngưòi Việt ta đúng là đang ở mức báo động. Theo như điều tra sơ bộ của Thaiha books thì bình quân một ngưòi dân Việt nam hiện nay một năm đọc 3 cuốn sách trong đó sách giáo khoa chiếm 2,3 cuốn, còn lại 0,7% là sách tự chọn. Trong tỉ lệ 07% này thì tỉ lệ sách giải trí chiếm đa phần. Trong khi đó thì bình quân ngưòi Thái Lan đọc một năm 5 cuốn sách không kể sách giáo khoa. Vậy bình quân sự đọc của ngưòi Thái gấp 5 lần ngưòi Việt ta. Đó là chưa kể đến các nứơc văn minh khác như Nhật bản , Anh, Mĩ… Nếu ai có dịp sang Nga thì đều thấy người đi trên tàu điệm ngầm, xe buýt đều cắm cúi đọc sách. Sự đọc của Việt nam ta sa sút như vậy nên  lượng in các tác phẩm văn nghệ của ta vào những năm trứơc thập niên 90 của thế kỉ 20 từ ít nhất 1 vạn bản trong những năm gần đây chỉ rút lại đa phần là 1000 bản. Con số này so với dân số 88 triệu ngưòi nước ta thì chỉ đạt tỉ lệ 0,00057%. Những ngưòi thường không đọc đã đành mà ngay cả những ngưòi trong nghề cần đọc sách cũng không chịu đọc. Nếu đánh giá một quốc gia bằng trí tuệ thông qua đọc sách thì thực trạng đọc ở nứơc ta thật đáng buồn. Vì thế nên nứơc Mỹ mới sản sinh ra Bill gates và Steve Johs mà ở nứơc ta mới sinh ra Hữu Thỉnh- một ông nói năng rất hoạt khẩu khi đánh giá các tác phẩm của đồng nghiệp bằng những mĩ từ lộng lẫy ”nhan sắc lắm, lay động lắm” mặc dù ông chưa bao giờ đọc…

Trở lại “vụ ăn cắp thơ“ của HQT ta thấy rõ một điều. Cuốn “chùa Yên tử, lịch sử, truyền thuyết và dành thắng” của ông Trần Trương thực chất là một thứ sách dịch vụ quảng cáo du lịch đã được tái bản chí ít là hai lần. Bản đầu nó được in ra từ năm 1996. Và chắc chắn ông Trần Nhuận Minh tá túc ở Quảng Ninh vaì chục năm, người cũng cất lên những lời có cánh tụng ca “thơ nhập thần“ dởm của HQT ít ra cũng đã một lần cầm cuốn sách của ông Trần Trương nhưng không đọc, hoặc đọc lướt qua. Địa liền như Trần Nhuận Minh còn không đọc thì những vị biết chữ nhưng mù đọc như ông Hữu Thỉnh, ông Hữu Việt, ông Đỗ Ngọc Yên, ông DXN, rồi một đống các vị mang danh nhà phê bình, các vị ngoại giao lừng lẫy... cũng không hề đọc cuốn sách đó. Nếu các vị đó đọc và đọc một cách chăm chú thì HQT cũng không thể lừa mị các vị một cách dễ dàng như vậy.

Tôi ngẫm vụ ăn cắp thơ của HQT xét đi xét lại chỉ là một việc nhỏ, mặc dù nó làm cho Hội nhà văn VN thêm một lần xuống giá về một tổ chức hội nghề vốn được tôn trọng. Về một vị chủ tịch nhà thơ vốn coi thường dư luận vì không đọc báo, đọc mạng... đã ở tuổi trí tuệ ít sáng suốt. Thôi tạm gạt bỏ sự tư túi (nếu có) vì bị mê hoặc dẫn dụ về đồng tiền trong thời kì thương mại này đi để từng bước gạt đi sự ăn cắp, sự ma giáo trong văn chương, xin các vị hãy chịu khó đọc một chút. Chính vì sự đọc ít, không đọc của các vị đã tạo điều kiện cho sự ăn cắp văn, thơ lộng hành và ngày càng lộng hành đến mức khủng khiếp mà “vụ thơ” HQT là một tiêu biểu.

Các vị hãy chịu khó, trân trọng đọc nhau, đọc thiên hạ, đọc lại mình để thêm một lần hiểu rằng tác phẩm của nhà văn, nhà thơ thế hệ này không phải không có những kiệt tác, những cuốn thực sự đáng đọc. Và cao hơn để các vị có trọng trách trong Hội nhà văn VN hiểu: Nghề văn cao quí lắm đừng đưa sự mua bán ma giáo, lừa mị vào chốn ấy. Đánh đĩ mười phương xin cố chừa cho phương cầm bút viết văn, làm thơ này.

Cúi xin.

Quỳnh Mai ngày 18/8/2012
Ông Thuận đáng lên án một thì ông Thỉnh và các ông có chức phận khác đáng lên án mười. Tôi cho rằng ông Thỉnh không thể không đọc thơ ông Thuận trước khi tổ chức hội thảo. Ông Thỉnh thừa biết thơ ông Thuận thế nào nhưng vẫn cho hội thảo và thi nhau tụng ca. Vấn đề là ở chỗ đó. Việc làm này là hòa nhập, đồng điệu với mọi xuống cấp khác của xã hội hiện nay. Ở vài góc độ khác, ông Thỉnh còn có công làm một bộ phận trí thức và dư luận xã hội tập trung vào việc này mà tạm thời quên đi những quốc nạn bên trong và thù ngoài đang gây hấn ở biển Đông.
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Chân tướng HOÀNG QUANG THUẬN

Bài đăng trên website Lê Thiếu Nhơn 12:00 - 26/08/2012

Để tiếp cận và lợi dụng Bí  thư Quảng Nam Đà Nẵng - Hoàng Minh Thắng, Thuận đã tự ý đổi tên khai sinh của cha mẹ đặt ra là Huỳnh Quang Thuận thành cái tên mới là Hoàng Quang Thuận (không có một quyết định nào của cơ quan pháp luật trong việc đổi họ này). Thành ra, em ruột của Thuận là Huỳnh Trọng Quang còn Thuận lại là Hoàng Quang Thuận... Có thể khẳng định rằng trong hồ sơ và lịch sử phong hàm Phó Giáo sư, Giáo sư của Việt Nam chưa bao giờ có tên Hoàng Quang Thuận! Vậy thì làm sao Thuận tự nhận và được mọi người quen miệng với tên gọi gắn với học hàm học vị là: Giáo sư Tiến sĩ Hoàng Quang Thuận? Xin trả lời ngay rằng xã hội chúng ta kể ra cũng thật thà đôn hậu. Chỉ nghe thông tin và một bức ảnh của đương sự (Hoàng Quang Thuận) bô bô khoe với mọi người. Tức thì, sau đó báo Tiền Phong (Dương Xuân Nam – tức Dương Kỳ Anh hồi đó làm Tổng Biên Tập) giật tít ở trang nhất (đăng ảnh hẳn hoi gồm Hoàng Quang Thuận và mấy ông mắt xanh mũi lõ): “tiến sĩ Hoàng Quang Thuận được Hội đồng các trường Đại học và Cao đẳng Hoa kỳ (…?) phong hàm Giáo sư Danh dự(...!)”. Chỉ vì cái tít này mà lâu nay Hoàng Quang Thuận tự cho mình là “Gà Sống Thiến Sót” mà mọi người vẫn quen gọi là Giáo sư Tiến sĩ – Viện trưởng.

CHÂN TƯỚNG HOÀNG QUANG THUẬN

http://r25.imgfast.net/users/2511/12/50/00/album/64587510.jpg

ĐÀ NHÂN

Ngạc nhiên, ồn ào và giận dữ

Suốt mấy tuần qua giới văn nghệ sĩ, báo chí và những người có lương tri trong và ngoài nước hết sức ngạc nhiên về việc hội nhà văn Việt Nam đứng ra tổ chức một cách rùm beng ồn ào, bốc thơm, đánh mất sĩ diện, đánh mất bản ngã dẫn tới phẫn nộ trong dư luận, đỉnh cao của nó là sự giận dữ và uất ức bởi thói kệch cỡm hợm hĩnh vô liêm sỉ của một cái gọi là “nhà thơ” hoang tưởng, bệnh hoạn; cộng thêm sự vô trách nhiệm đánh mất mình của những người có trách nhiệm ở Hội Nhà Văn Việt Nam.

Chân dung của HOÀNG QUANG THUẬN

Để trở thành một nhà thơ, một nhà văn – bất kỳ tác giả nào cũng có thi nghiệp và văn nghiệp. Tức là, hoặc phải có năng khiếu bẩm sinh (thần đồng), phải được dung dưỡng trung một không gian, trong một môi trường thích hợp với thi nghiệp, văn nghiệp. “Văn học là Nhân học”(Mác-xim Góc-ki). Văn học là khoa học về con người, về nhân phẩm con người. Một người biết viết văn, biết làm thơ theo nghĩa đích thực – chưa cần tìm hiểu nhiều người ta có thể khẳng định rằng đó là một con người nhân văn, một người có tâm. Tựu trung đó phải là con người hội đủ trí tuệ chữ nghĩa đạo đức và thực sự đó phải là một con người chân chính.

Vậy, “nhà thơ” Hoàng Quang Thuận - được tiền nhân mượn bút là ai?

Hoàng Quang Thuận tên thật là HUỲNH QUANG THUẬN, sinh trưởng trong một gia đình GIÁO DÂN THIÊN CHÚA GIÁO TOÀN TÒNG. Tốt nghiệp cấp 3 Đồng Hới – Quảng Bình sau đó vào học tại khoa Lý trường Đại Học Sư Phạm Vinh (trong thời gian này có đi bộ đội 4 tháng, sau vì lý do “sức khỏe” nên trở lại tiếp tục học tập). Năm 1976 ra trường được phân công công tác vào tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng cùng vợ là Nguyễn Thị Thanh. Người vợ được sở Giáo Dục tỉnh QN-ĐN điều động về dạy tại trường cấp 3 Phan Chu Trinh - Đà Nẵng, riêng Hoàng Quang Thuận được điều động lên huyện Giằng, miền tây Quảng Nam. Vì ngại gian khổ Thuận không chấp hành quyết định mà ở lại thành phố Đà Nẵng. Do nhu cầu của các lớp học bổ túc ban đêm nên Thuận được tham gia dạy bổ túc văn hóa trong thời kỳ này. Một người bạn cùng lớp với Thuận kể rằng: trong thời gian 7 năm dạy bổ túc văn hóa, Thuận ít khi giảng dạy về nội dung mà thông thường hoặc đến trễ hoặc chỉ đến để ra bài kiểm tra mà nội dung trong suốt  6 7 năm đấy chỉ duy nhất một đề bài toán Vật lý đó là: “Tính gia tốc trọng trường của một viên đạn bắn từ điểm A đến điểm B theo hình cầu vồng…”.

Phải nói thời kỳ đó cuộc sống hết sức khó khăn, không được biên chế chính thức trong cơ quan Nhà nước, do vậy Thuận phải bươn chải, chạy mánh để mưu sinh. Thay vì trong cái khó ló cái khôn, thì Thuận lại ló cái láu cá mà không bất kỳ ai có thể có được: ở những lớp bổ túc văn hóa thời kỳ đó hầu hết là những vị chức sắc đầu sở, đầu ngành và kể cả đầu tỉnh QN-ĐN. Nhờ vậy lợi dụng quan hệ giữa giáo viên và học trò, Thuận đã kết nối được một số quan hệ với các vị lãnh đạo. Để rồi Thuận đã chạy chọt xin địa phương cấp cho vợ chồng mình một căn nhà tại số 36 Trần Quốc Toản (đối diện chợ Hàn), Đà Nẵng. Còn ông bà cụ thân sinh của Thuận chuyển từ Quảng Bình vào Giáo xứ Thanh Bồ Đức Lợi (nay là phường Thanh Hải quận Hải Châu, tp.Đà Nẵng) cư ngụ cùng với em út của Thuận là Huỳnh Trọng Quang. Sau đó Thuận mở một tiệm sửa chữa Ra-đi-ô và Ti-vi với tên gọi là Vi Tuyến. Tại tiệm này Thuận có 2 người cộng sự tên là Tuấn và Cường, Tuấn và Cường mày mò lắp ráp các mảnh Tran-si-to và các linh kiện của Ra-đi-ô mô phỏng theo cái máy điện châm của bệnh viện Quân đội Quân Khu V. Thấy vậy Huỳnh Quang Thuận nhân một lần nói chuyện với mấy vị bác sĩ lưu dung của bệnh viện C Đà Nẵng (những vị này có ý tưởng về đề tài máy điện châm nhưng chưa có điều kiện cống hiến cho chế độ mới và đang trong điều kiện sống gấp để chuẩn bị đi xuất cảnh), Thuận bỏ ra 0,5 chỉ vàng 24K trả cho 2 vị bác sĩ để mua cái đề tài “Châm cứ gây tê” đang dang dở để rồi dùng đề tài bằng văn bản này xào xáo cùng với y cụ trực quan là cái máy Châm Tê mô phỏng của Quân Y Viện Quân Khu V của 2 anh thợ điện nói trên thành đề tài “Phó Tiến Sĩ Vật Lý Y Sinh” sau này. Cũng phải nói rằng, “nghề chơi cũng lắm công phu” để đăng ký làm nghiên cứu sinh thời kỳ đó không phải đơn giản chút nào. Bên cạnh đó, là một giáo viên bổ túc văn hóa tự do, không biên chế, không ai quản lý thì việc này quả là nan giải. Để làm việc này Thuận đã kì công xây dựng các mối quan hệ cụ thể như sau:

-  Năm 1985 phó chủ tịch Hội đồng bộ trưởng Võ Nguyên Giáp vào thăm Đà Nẵng, sau khi đến thăm Công ty liên hiệp xuất nhập khẩu tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng (COTIMEX), phó CTHĐBT đến dự lễ khánh thành nhà hát Trưng Vương (do Kiến Trúc Sư - Đặng Việt Nga thiết kế). Tại đây thể theo yêu cầu của lãnh đạo tỉnh, phó CTHĐBT đã cùng chụp ảnh với cán bộ, đồng bào QN-ĐN. Trong số các phóng viên và nhiếp ảnh đó có nhiếp ảnh gia Công Điền (Thông tấn xã Việt Nam). Thấy nhiếp ảnh gia Công Điền đeo bộ đồ tác nghiệp rất chuyên nghiệp (ống kính Tê-lê) Hoàng Quang Thuận đã com-măng với Nhiếp ảnh gia Công Điền, sau đó bức ảnh “”Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Thuận” được phóng to treo chính giữa ngôi nhà của Thuận và đây cũng là tiền đề của Thuận làm các bước tiếp theo.

- Lại nói về cái đề tài Vật lý Y sinh nêu trên, Thuận đã dùng bức ảnh chụp chung với Đại tướng Võ Nguyên Giáp để làm quen Giáo sư Nguyễn Văn Hiệu (Viện trưởng viện Vật lý Việt Nam – Viện sĩ viện hàn lâm khoa học Đúp-Na Liên Xô). Đồng thời cũng từ bức ảnh chụp với Đại tướng, Hoàng Quang Thuận đã làm quen Giáo Sư – Tiến sĩ Lê Xuân Tú  (Viện trưởng viện Sinh Học - viện Khoa Học Việt Nam) để rồi sau đó hai vị Giáo sư đầu ngành của hai viện, một vị là Giáo sư hướng dẫn đề tài, còn một vị là Giáo sư phản biện đề tài, sau đó, qua mối quan hệ với Tổng biên tập Báo Quảng Nam – Đà Nẵng Hoàng Trà, Thuận đã cho đăng lên trang nhất bài báo rất hoành tráng với nhan đề “Hướng đi mới trong công tác nghiên cứu Khoa Học của đội ngũ Giáo viện Phổ thông trung học”(Bài báo này không biết tác giả nào nhưng nội dung cũng kệch cỡm không kém gì các bài viết của các vị tung hô trong hội thảo …”Non thiêng Yên Tử” vừa qua). Phải nói rõ rằng vừa qua từ điển mở Wikipedia có thông tin cho rằng “Hoàng Quang Thuận tu nghiệp ở Đúp-na Liên Xô”… vv!!!??? Người viết bài này khẳng định một điều chắc chắn rằng Hoàng Quang Thuận chưa bao giờ học ở Đúp-na mà chỉ đi theo đoàn viện sĩ Nguyễn Văn Hiệu sang tham quan Đúp-na đúng 15 ngày không hơn không kém!

- Nhiều mánh lới của Thuận trong cuộc sống khó ai tưởng tượng được. Tỉ như: vào những năm 85 để tiếp cận và lợi dụng Bí  thư Quảng Nam – Đà Nẵng Hoàng Minh Thắng, Thuận đã tự ý đổi tên khai sinh của cha mẹ đặt ra là Huỳnh Quang Thuận thành cái tên mới là Hoàng Quang Thuận (không có một quyết định nào của cơ quan pháp luật trong việc đổi họ này). Thành ra, em ruột của Thuận là Huỳnh Trọng Quang còn Thuận lại là Hoàng Quang Thuận. Hồi đó khi tham gia lớp tiếng Pháp ban đêm, vị lớp trưởng là bạn học với Thuận thời cấp 3 rất ngạc nhiên: thằng Huỳnh Quang Thuận lớp mình ngày xưa sao giờ này vào lớp học tiếng Pháp này lại là Hoàng Quang Thuận? Chưa hết, ngay sau khi dự khai giảng đêm đầu tiên tại câu lạc bộ Phờ-răng-cô-phôn, vị giáo viên người Pháp tên là Giô-e (cháu rể ngoại của cụ Phan Chu Trinh) thông báo lại rằng đầu buổi học có 50 học viên, cuối buổi học chỉ còn 40 học viên. Riêng học viên Hoàng Quang Thuận đã cúp cua sau 30 phút mở màn lớp học. Cũng từ hôm đó trở đi, cả giáo viên và học viên lớp học ấy không ai thấy bóng dáng Thuận đâu nữa. Nhưng nực cười, vài hôm sau đấy, đi đâu, gặp ai Thuận cũng oang oang là đang dạy tiếng Pháp cho anh Hoàng Minh Thắng Bí thư tỉnh ủy (!). Hoàng Minh Lân con trai Bí thư Hoàng Minh Thắng rất bực mình mỗi khi Hoàng Quang Thuận xuất hiện bởi cách ăn nói vừa hợm hĩnh vừa quê mùa vừa bô bô của Hoàng Quang Thuận. Có người hỏi: “sao ông lại khó chịu với gia sư của bố mình vậy?”. Hoàng Minh Lân trả lời: “thằng khỉ này nó ba hoa chích chòe chứ có biết ngoại ngữ gì đâu! Nó khoe nó biết tiếng Nga tiếng Pháp, tao hỏi mấy câu tiếng Nga (Hoàng Minh Lân tốt nghiệp đại học Hàng hải Ô-đét-sa) mặt nó tái mét.”. Lại hỏi: “Nhưng mà nó dạy tiếng Pháp cho ông cụ nhà mày?” Hoàng Minh Lân phá lên cười: “Đù má thằng ba xạo, chắc hôm đầu tiên bị tao hỏi tiếng Nga nó sượng. Khi nó về, tao thấy nó viết bảng chữ cái tiếng Pháp cho ông cụ. Vài bữa sau thấy nó dẫn tới giới thiện một ông giáo tiếng Pháp. Ông này đúng là giáo viên tiếng Pháp thật”. Mỗi lần kể về cái vụ dạy tiếng Pháp cho ông Hoàng Minh Thắng cả mấy chàng con trai của cụ đều cười ngặt nghẽo. Hoàng Minh Giáo (Đại tá an ninh con trai cụ Thắng) mà rằng: “cái thằng Thuận bán trời không văn tự, chúng mày mà nghe thằng Thuận thì bán thóc giống mà ăn. Nó đến nịnh ông già thì kệ cha nó. Nó là dân chạy mánh chấp làm gì”. Cùng thời với Bí thư Hoàng Minh Thắng, có Chủ tịch Phạm Đức Nam cũng là một vị lãnh đạo có uy tín. Thuận cũng thường lân la đến nhà của cụ. Anh con trai của Chủ tịch Phạm Đức Nam cũng tên là Nam (còn gọi là Nam con, Nam sun-sang, hiện đang làm ở đài không lưu sân bay Đà Nẵng). Anh chàng này cũng rất khí khái đã từng đuổi Thuận ra khỏi nhà không dưới hai lần vì cái thói hợm hĩnh kệch cỡm của y.

Nhưng rồi cứ vậy các đời Bí thư, chủ tịch sau đó y cũng lân la làm quen và sau đó thân luôn. Điển hình là bí thư tỉnh ủy Nguyễn Văn Chi, thân đến nỗi khi Trung tá Hoàng Văn Dựng phó phòng PA17 trình chuyên án “mánh chính trị QT” bị Bí thư Chi gạt bỏ, sau đó chuyên án này cũng chìm vào quên lãng (Hoàng Văn Dựng đại tá nay đã về hưu, còn em trai Hoàng Văn Lên hiện vẫn đang công tác tại Công An Đà Nẵng. Cả hai đều là con trai của vị Giám đốc Công An Quảng-Đà nổi tiếng thời chiến tranh chống Mỹ: Đại tá Hoàng Văn Lai). Ly kỳ hơn, trước thềm đại hội XIII của tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng, dư luận trong số cán bộ lão thành đồn đại GIẢM CHI, BỚT ĐẠM, HẠ GIÁ THÀNH (Chi: Nguyễn Văn Chi - Bí thư, Đạm: Trần Đình Đạm - Chủ tịch, Thành: Nguyễn Văn Thành - phó Bí thư, Chủ tịch Hội đồng Nhân dân). Thấy vậy Thuận nói với Nguyễn Văn Chi: “Anh Chi ơi! Em phải vào Sài Gòn lập hậu cứ chứ ngoài này nó dập anh tơi bời như thế này, thì em chúng nó cũng không tha!”. Ít lâu sau đó sau khi đã đặt cọc mua được căn nhà của một vị trung tá Hải quân mới được hóa giá ở Gò Vấp, Tp.Hồ Chí Minh. Thuận lân la đưa các mối quan hệ với các vị chức sắc khoe với Tăng Minh Phụng. Tăng Minh Phụng đưa Thuận vào cái ghế Cố Vấn đối ngoại, cấp cho Thuận 5 sim điện thoại di động và 1 chiếc xe hơi cùng các khoản đãi ngộ khác mà thời ở Đà Nẵng Thuận có nằm mơ cũng không thấy. Thuận dẫn Tăng Minh Phụng đi gõ cửa khắp nơi (thời kỳ này Tăng Minh Phụng đang khó khăn về việc thâu tóm quá nhiều bất động sản, nhập quá nhiều phân u-rê (hàng ngàn tấn phân u-rê do Thuận chạy Quơ-ta với cái phí do Thuận đặt ra với giá cắt cổ mà Tăng Minh Phụng phải gánh chịu). Hàng ngàn tấn phân u-rê sau đó cầm cố ở các ngân hàng, đến khi Tăng Minh Phụng lâm trận thì những hàng hóa dạng này coi như trở thành bùn…).

Lại nói về Nguyễn Văn Chi, sau khi thất cử tại đại hội XIII của tỉnh, họa vô đơn chí, vợ ông Chi là Trần Thị Thủy lúc đó là Giám đốc công ty xuất nhập khẩu huyện Hòa Vang bị ra tòa do non về nghiệp vụ ngoại thương… đi đâu gặp ai Thuận cũng bô bô: “ông Chi và bà Thủy không nghe tôi, căn nhà ở cầu Đỏ long mạch tốt, nằm ở vị trí đầu rồng không chịu ở, chuyển về Phạm Hồng Thái làm gì (căn nhà Phạm Hồng Thái do sở nhà đất cấp cho ông Nguyễn Văn Chi), chuyến này thì vợ chồng nhà này toi rồi!?”. Lại nực cười thay, sau khi hóng hớt được tin Trung ương sẽ thành lập cơ quan bảo vệ nội bộ phía Nam, sẽ điều nguyên Bí thư tỉnh Ủy Nguyễn Văn Chi vào làm trưởng ban. Thuận đến nhà Nguyễn Văn Chi và thao thao bất tuyệt: “anh Chi ơi! tối hôm qua em lập đàn chiêm tinh, thấy sao anh vẫn sáng lắm. Anh cố giữ gìn sức khỏe để nay mai còn chiến đấu (!!!???)” thế rồi quả thật nguyên Bí thư tỉnh Ủy QN-ĐN Nguyễn Văn Chi vào làm trưởng ban bảo vệ nội bộ của Trung Ương tại phía Nam và sau đó là Ủy viên Trung Ương, Ủy viên bộ Chính Trị, và là Chủ Nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung Ương cho đến khóa X vừa qua…

Lại nói về vai trò cố vấn đặc biệt của Thuận đối với Tăng Minh Phụng, từ những năm 93 đến năm 98, sự cống hiến của Thuận đối với Tăng Minh Phụng như thế nào? Như mọi người đã biết, Tăng Minh Phụng bị bắt, bị kết án tử hình, bị thi hành án tử tại trường bắn quận 9 tp.Hồ Chí Minh. Những nhân vật liên quan đều bị vào tù. Riêng Thuận vẫn nhởn nhơ ngoài vòng Pháp luật. Để rồi lại tiếp tục có những mối quan hệ với rất nhiều vị chức sắc của Trung ương. Mỗi lần gọi điện cho các vị chức sắc cấp cao, Thuận thường bật loa cho những người xung quanh nghe để thể hiện mình. Người viết bài này có một ông bạn kể lại rằng: “một lần Thuận gọi cho Nguyễn Thiện Nhân, bật loa cho mọi người nghe. Đầu dây bên kia lên tiếng: “Kính chào nhà Vua, Hoàng Hậu khỏe không ạ?(!!!???)”. Thuận đắc chí: “Khỏe thế nào được mà khỏe! Từ lúc nhậm chức Phó thủ tướng đến nay chẳng thấy tăm hơi nào cả… À này… nói với thành phố sắp tới gửi một suất 322 nữa nhé(!)”.” Thuận có trong tay nhiều hình ảnh, nhiều DVD của vợ chồng Thuận chụp chung, quay chung với nguyên Tổng bí thư, nguyên Chủ tịch nước v.v...

(Còn tiếp...)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

(Tiếp theo và hết)

Chân tướng HOÀNG QUANG THUẬN

Bài đăng trên website Lê Thiếu Nhơn 12:00 - 26/08/2012

Hóng gió hưởng lợi.

Ngay từ thời ở Đà Nẵng, lợi dụng quan hệ với các vị quan đầu tỉnh, Thuận là người khai sinh ra đủ các món chạy mánh để lấy tiền bo: chạy xin vào các trường học, chạy xin vào nằm nội trú ở bệnh viện C, và mọi mánh khác (bây giờ gọi là cò). Đặc biệt từ ngày tỉnh QN-ĐN mua 3 con tàu để chạy viễn dương: Sông Thu, Đà Nẵng, Tiên Sa thì Thuận lại có cơ hội phất lên như diều. Bằng cách, ai muốn xuống tàu để làm ăn mà thân cô thế cô thì Thuận chạy cửa. Thông qua dịch vụ này Thuận có những món lợi dứt điểm và lâu dài. Dứt điểm là hễ can thiệp cho ai được xuống tàu viễn dương thì Thuận lại có vài 3 cây vàng mỗi người. Lâu dài là những thủy thủ mà Thuận xin giùm (thông thường đều là không có bằng cấp, xuống để nấu cơm phục vụ vv…) thì món lợi lâu dài này được thực hiện như sau: mỗi lần tàu đi nước ngoài Thuận lại tái đầu tư cho những kẻ chịu ơn Thuận bằng cách gửi mỗi người một vài cây vàng, sau đó tổ chức đánh quả (hàng lậu) để kiếm lời gấp vài ba lần.

Sau này vào Sài Gòn làm cố vấn cho Tăng Minh Phụng (nghe đâu cả Nguyễn Văn Kiểm – Huy Hoàng nữa) thì vị cố vấn này đã làm cho ông chủ của mình có kết cục như đã nêu trên.

Về sau và cho đến bây giờ, chiêu hóng gió hưởng lợi của Thuận lại càng tinh vi và bất chấp lương tâm, bất chấp danh dự. Cụ thể là chiêu “cầm đèn chạy trước ô tô”, tức là sau khi hóng hớt biết được những thông tin rò rỉ của cấp trên đối với cấp dưới về vấn đề quy hoạch nhân sự thì y lấy những thông tin này phát tín hiệu cho các đương sự. Những khổ chủ này vì nhiều lý do khác nhau, đều phải cống nạp cho Thuận, hi vọng sự tác động của Thuận vào con đường hoan lộ của mình. Nhưng thực ra Thuận không làm gì cả. Những khổ chủ do đủ năng lực, có uy tín, được sự đồng thuận vv… nếu đắc cử thì cũng phải chịu ơn Thuận trở thành hoặc là bạn bè thân tín, hoặc là tay sai của Thuận, vì đã được Thuận nhá thông tin trước đó – nhưng thực ra Thuận không bao giờ tác động hay nhờ vả! Số còn lại là những nạn nhân ngậm bồ hòn làm ngọt, tiền mất tật mang, con đường hoan lộ vẫn mịt mù, nếu gặp Thuận, Thuận không bao giờ trả lại tiền mà chỉ lỳ mặt ra đưa những lý do mà những vị chức sắc có thẩm quyền quyết định nghe cũng toát mồ hôi.

Mất cảnh giác chính trị nghiêm trọng - Nguy cơ đến an ninh Quốc gia.

Như trên đã dẫn, suốt cả một thời gian dài Thuận có những mối quan hệ “trên mức tình cảm” với rất nhiều vị chức sắc quan trọng của Chính thể chúng ta nhưng hầu hết các vị lãnh đạo của chúng ta đều mất cảnh giác, không tìm hiểu về lai lịch, tiểu sử, quá trình của nhân vật tai tiếng này. Trong lúc đó việc kết nạp Đảng của chúng ta làm rất chặt chẽ. Việc tuyển vào ngành công an cũng rất đảm bảo nguyên tắc. Việc tuyển dụng công chức đã được luật hóa. Trong lúc việc bảo vệ lãnh tụ của chúng ta cũng theo thông lệ như các Quốc gia khác là có lực lượng cảnh vệ, cận vệ và rất nhiều lực lượng khác. Đặc biệt những người giúp việc cho cán bộ cấp cao, cho các vị Lãnh đạo của chúng ta nguyên tắc phải là Đảng viên và phải được kinh qua thử thách... Trái lại, trường hợp Hoàng Quang Thuận lại không có bác bào để ý, đã vậy còn vô tình tạo điều kiện cho Thuận làm ăn bất chính: mua quan bán chức, cáo mượn oai hùm, mượn đầu heo nấu cháo vv…vv. Dư luận cho rằng sự kiện bắt bầu Kiên mấy hôm nay, Thuận cũng là tác giả và tác phẩm. Nếu bầu Kiên chí thú làm ăn giàu có như lâu nay, không hám danh, không giao du với Thuận để làm ăn phi pháp, thao túng ngân hàng, thao túng thể thao thì đâu đến nông nỗi này? (may ra theo như các Luật gia nghiên cứu thì tội của bầu Kiên cũng chỉ khoảng từ 2 đến 5 năm)… Phạm Nhật Vượng nếu biết những thông tin, quan hệ của Thuận với Tăng Minh Phụng, Thuận với Trần Xuân Đính (công ty VII bộ Xây dựng), Thuận với Hiệu trưởng Đại học Quảng Bình, Thuận với bầu Kiên và Thuận với n các nạn nhân khác (kể cả tổng biên tập thân bại danh liệt báo Quảng Nam – Đà Nẵng Hoàng Trà – người đã giúp Thuận đăng bài trên trang nhất để PR cho Hoàng Quang Thuận về cái gọi là Giáo sư tiến sĩ rỗng tuếch) thì còn đủ thời gian để làm rạng rỡ cho bản thân, gia đình, dòng tộc và cho xã hội.

Không có chuyện Giáo sư Hoàng Quang Thuận

Mọi người đều biết việc phong hàm Phó Giáo sư, Giáo sư ở nước ta mặc dầu vẫn có những vấn đề phải bàn nhưng quy trình xét duyệt của hội đồng phong Phó Giáo sư và Giáo sư của Nhà nước khá chặt chẽ. Cụ thể là phải có bao nhiêu đề án, công trình khoa học, số lượng bao nhiêu bài báo nghiên cứu khoa học được đăng ở các báo tạp chí khoa học trong và ngoài nước, phải tham gia giảng dạy ở các trường đại học, vv và vv… Có thể khẳng định rằng trong hồ sơ và lịch sử phong hàm Phó Giáo sư, Giáo sư của Việt Nam chưa bao giờ có tên Hoàng Quang Thuận!

Vậy thì làm sao Thuận tự nhận và được mọi người quen miệng với tên gọi gắn với học hàm học vị là: Giáo sư Tiến sĩ Hoàng Quang Thuận? Xin trả lời ngay rằng xã hội chúng ta kể ra cũng thật thà đôn hậu. Chỉ nghe thông tin và một bức ảnh của đương sự (Hoàng Quang Thuận) bô bô khoe với mọi người. Tức thì, sau đó báo Tiền Phong (Dương Xuân Nam – tức Dương Kỳ Anh hồi đó làm Tổng Biên Tập) giật tít ở trang nhất (đăng ảnh hẳn hoi gồm Hoàng Quang Thuận và mấy ông mắt xanh mũi lõ): “tiến sĩ Hoàng Quang Thuận được Hội đồng các trường Đại học và Cao đẳng Hoa kỳ (…?) phong hàm Giáo sư Danh dự(...!)”. Chỉ vì cái tít này mà lâu nay Hoàng Quang Thuận tự cho mình là “Gà Sống Thiến Sót” mà mọi người vẫn quen gọi là Giáo sư Tiến sĩ – Viện trưởng.
Xin nói thêm rằng cái gọi là viện trưởng viện Công Nghệ Viễn Thông này nó ra làm sao, xin độc giả cứ liên hệ thẳng với Liên hiệp các viện Khoa Học Việt Nam số 18 Hoàng Quốc Việt, Cầu Giấy, Hà nội để biết thêm nhiều câu chuyện buồn cười hơn nữa.

Trở lại với vụ ì xèo ngày mùng 8 tháng 8 vừa qua.

Báo Giáo dục và Thời đại online đã đúc kết: “Sau hội thảo Hoàng Quang Thuận với non thiêng Yên Tử do tạp chí Nhà văn – hội Nhà văn Việt Nam tổ chức ngày mùng 8 tháng 8 năm 2012 có rất đông người yêu thơ phản hồi bày tỏ tình cảm quan tâm, trân trọng với những vần thơ đẹp lạ, rất thanh khiết mà dung dị mang đậm chất thiền. Đại diện cho hội Nhà văn, ông Hữu Thỉnh nói rằng “thơ anh – Hoàng Quang Thuận là một bức tranh tôn giáo trầm mặc mà sống động, thanh khiết mà run rẩy!”(???!!!).

Vì sao ông Hữu Thỉnh chủ tịch hội Nhà văn Việt Nam lại nâng niu, o bế, kính trọng Hoàng Quang Thuận đến mức run rẩy như vậy? Trong nghiệp văn, nghiệp thơ ông Hữu Thỉnh đã một tấc lên giời với ai như vậy chưa? Chuyện đã qua rồi, người viết bài này không muốn dày vò ông Thỉnh làm gì nữa. Chỉ khuyên ông đọc và ngẫm bài viết : ”Hoa tàn, mưa tạnh, non yên lặng…” của tác giả Minh Đức Triều Tâm Ảnh. Tác giả chỉ tự nhận: “tôi chỉ làm một tu sĩ, có học thiền và dạy thiền…”. Tác giả tâm sự rằng tôi không tu thiền theo thiền phái Trúc Lâm, không phải là đệ tử, cũng không quen biết các ngài, các sư, ni ở trong tông môn đó. Tôi thuộc Thê-ra-va-đa chỉ là một tu sĩ yêu thơ, có nghiên cứu thơ văn của Trúc Lâm Tam Tổ và các danh sĩ làm thơ có ảnh hưởng thiền thời Lý, Trần. Thơ, thơ thiền, thơ có tư tưởng thiền và thơ có liên hệ đến non thiêng Yên Tử của các vị ấy, vào thời Trung đại ấy, tôi nghẹn chữ không biết nói sao. Tôi chỉ muốn ví von – dù biết ví von nào cũng khập khễnh – là nó như hạt tuyết trắng trinh tuyền trên non cao. Nó là đóa hoa tinh khôi, diệu vợi u hương trên đầu núi. Mà bút khí, bút lực, bút trí, bút tâm của thế gian là bút của chợ triền, ở dưới này thường không với tới! Nó rất khác, nó khác xa với tất cả thơ mạo nhận là thơ thiền hiện nay. Tảng đá tình định, trầm mặc trong vườn thiền hôm kia cũng toát mồ hôi. Lau cỏ quê mùa dân dã, an nhiên sáng nay bên hiên chùa cũng run lẩy bẩy. Hiện tượng bình phẩm hơi quá bút về thơ thiền của Hoàng Quang Thuận làm cho “đá cỏ trong vườn thiền” cũng phải lên tiếng đính chính… tuy nhiên, thật may mắn cho Phật giáo chúng ta, cho những ai yêu non thiêng Yên Tử cùng cốt cách “can lộ lưu phương” của Hương Vân Đầu Đà – là các nhà học giả nghiêm túc, các nhà nghiên cứu có đạo đức, tri thức đã đồng loạt phản bác, phê phán nghiêm khắc, đã nhìn ra “chân tướng”, đã chỉ ra cái “bản lai diện mục” của cái trò chơi “hơi quá đà” kia rồi… Người viết bài này xin thưa lại với tác giả Minh Đức Triều Tâm Ảnh: tác giả là một tu sĩ đã thoát tục, mang tư tưởng từ, bi, hỉ, xả - cho nên mặc dù đã nhìn ra “chân tướng”, đã chỉ ra cái “bản lai diện mục” nhưng tác giả vẫn rộng lượng từ bi mà cho rằng cái trò chơi “hơi quá đà”. Mô Phật! Tôi lại rất tâm đắc với tác giả ở đoạn kết, hi vọng rằng “những hiện tượng phù du như vậy rồi sẽ qua đi. Chuyện phải, chuyện trái nó rơi theo hoa buổi sớm rơi”. Cái tâm về lợi danh nó lạnh giống như trận mưa lạnh ngắt đêm rồi. Và ngay cái rơi, cái lạnh ấy cũng không còn nữa, nó rụng, nó lạnh hết rồi, chỉ còn lại non yên lặng mà thôi. Và ở cái “thực tại non yên lặng” ấy, một tiếng chim vừa hót lên… cũng vậy, cái gì không phải thơ, không phải thiền thì nó sẽ rơi, sẽ rụng đi – nhưng sự an tĩnh và thanh khiết của hồn thơ, hồn thiền non thiêng yên tử sẽ còn mãi với thời gian. Mong vậy thay!”

Thiết nghĩ những lời từ bi nói trên cũng sẽ được so sánh: nếu không phải là tiến sĩ thì tiến sĩ nó cũng tự rụng đi, nếu không phải là giáo sư thì giáo sư cũng tự rơi đi, nếu không phải là viện trưởng thì viện trưởng nó cũng tự mất đi. Nếu không phải là quan chức thì cái hào quang ăn theo quan chức cũng sẽ tự mất đi… Còn nếu không phải công chức viên chức… thì hãy nộp hồ sơ thi viên chức, công chức theo tiêu chuẩn luật định.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

Thuận "tài" bao nhiêu thì các quan chức VN giỏi bấy nhiêu !!! Làm gì mà đất nước chả tiến nhanh, tiến mạnh lên CNXH.
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ngọc Ly Kim

HOÀNG QUANG THUẬN ĐÃ BÁN HÀNG GIẢ
(THƠ DỎM, THƠ LỪA, THƠ ĐẠO)
ĐỂ BỎ TÚI NHIỀU TỈ ĐỒNG


(Được đăng bởi nguyentrongtao vào lúc: 9:29 chiều ngày 20/08/2012)
 
TRẦN MẠNH HẢO

Xin bạn đọc hãy kiểm chứng thông tin trên bằng cách vào http://google.com đánh vào mục tìm kiếm này như sau: “You Tube Hoàng Quang Thuận video” sẽ thấy hàng chục cuốn phim, hàng trăm cảnh quay của Đài truyền hình Việt Nam làm ca ngợi hai tập thơ dỏm “Thi Vân Yên tử” và “Hoa Lư thi tập”, tuyên truyền cho thứ thơ giả, thơ lừa này tới tận cùng để tác giả của nó trục lợi .

Trong một bộ phim, Hoàng Quang Thuận tuyên bố: “Tôi và trung tướng công an nhà văn Hữu Ước đã tổ chức 10 (mười) đêm thơ “Thi vân Yên tử” thu được gần ba mươi tỉ đồng”. Mô Phật, kẻ lừa người đến lừa trời Phật này dùng hàng giả, bán hàng giả là cuốn thơ dỏm, thơ lừa, thơ ăn cắp mà thu được quá nhiều tiền như thế thật xưa nay hiếm có…

Đến đây, chúng ta hiểu vì sao mà báo Công an nhân dân, Hội nhà văn VN, báo Giáo dục & Thời đại đang cố sống cố chết cãi cối cãi chày cho Hoàng Quang Thuận khỏi tội đạo văn là dùng lời nói của một kẻ bao che là Trần Trương (hiện là phó ban dân vận tỉnh Quang Ninh) làm bằng chứng giả. Hãy đọc bài viết của luật sư Nguyễn Minh Tâm khắc biết rằng tội đạo văn của Hoàng Quang Thuận có trời cãi.

Đài truyền hình Việt Nam dĩ nhiên không bao giờ quảng cáo không công cho Hoàng Quang Thuận khi họ làm hàng chục cuốn phim ca ngợi thứ thơ dở nhất thế giới này lên hàng kiệt tác để lừa nhân dân ta và nhân dân thế giới tạo điều kiện cho tập thơ dở vô cùng này đẻ ra tỉ tỉ tiền, lại mang thứ rác rưởi này đi dự giải Nobel làm nhục quốc thể, làm xấu hổ dân tộc Việt Nam không bút nào tả xiết.

Hoàng Quang Thuận đã in ra hàng chục vạn cuốn thơ dỏm, thơ lừa, thơ ăn cắp này để bán cho Bộ ngoại giao làm quà biếu trong giao tế quốc tế, gây thất thoát hàng tỉ đồng, lại bị quốc tế cười vào mũi ngành ngoại giao Việt Nam rằng: các ngài sao lại tặng chúng tôi tập thơ rác rưởi này làm quà thế …?

Hoàng quang Thuận cấu kết với nhà xuất bản Giáo dục, với báo Gáo dục & thời đại in ra hàng vạn cuốn, dùng báo này để ca ngợi thơ dỏm lên hàng kiệt tác, tạo điều kiện để đem thơ dở, thơ rác này vào giảng dạy trong trường học, tiếp thị cho các thư viện hàng chục vạn trường học mua thơ dỏm với giá cao, mang lại nhiều tỉ đồng tiền lời để bọn con buôn giáo dục này chia nhau?

Viết bài này, chúng tôi muốn dư luận hiểu đúng tính chất con buôn của Hoàng Quang Thuận rất là nguy hiểm cho quốc gia; rằng không phải ông Thuận bỏ tiền túi ra in thơ dỏm thơ lừa (thần Phật viết chứ không phải Thuận viết) để chịu lỗ đâu. Tội của ông Thuận là tội bán hàng giả để thu về tiền tỉ thật, ít nhất cả trăm tỉ đồng…?


Sài Gòn ngày 20-8-2012

http://nguyentrongtao.inf...-t%E1%BB%89-d%E1%BB%93ng/
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

huongnhu

Thái Thanh Tâm đã viết:
Thuận "tài" bao nhiêu thì các quan chức VN giỏi bấy nhiêu !!! Làm gì mà đất nước chả tiến nhanh, tiến mạnh lên CNXH.
Thuận tài bao nhiêu thì bác TTT bao quát vấn đề giỏi bấy nhiêu!

Sao lại lôi đất nước vào đây?!
Thế nhân một đoá Vô thường, hiếm hoi!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 12 trang (116 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ... ›Trang sau »Trang cuối