15.00
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Phạm Trường Giang vào Hôm kia 21:00

Chiều nghiêng nắng đổ vàng vai,
Trần Não mộng ru, hàng me gió hát.
Bến xe buýt – lạ mà thương,
Gặp em, Hương Trà – như duyên kiếp trước vừa sang.

Nụ cười em, vỡ mùa hạ sớm,
Ánh mắt ngời, tim anh mở hội hoa niên.
Anh hỏi nhỏ: “Xe buýt có chuyển khoản không em à?”
Em khẽ cười: “Dạ, xe buýt dùng tiền mặt, anh à... để em mua vé cho anh nha!”

Xe lăn bánh – phố chiều nghiêng nắng,
Anh theo em, giữa Sài Gòn bâng khuâng.
Em ở Thanh Đa – sông xanh gió mát,
Anh về Rạch Dừa – nhớ mãi một làn hương.

Em kể: “Làm bên này, thêm việc Bình Tân nữa đó!”
Giọng ngọt như chè, tan giữa tiếng ve.
Anh mỉm cười – hẹn ngày hoa nắng nở,
Mời em cà phê – nói dăm chuyện gió mây quê.

Giữa phố thị, hai tâm hồn lãng du,
Nghệ sĩ và Kế toán – cùng mơ chữ ‘an nhiên’.
Cảm ơn em, cho anh tin giữa đời thường tất bật,
Vẫn có đoá nhân ái nở giữa người – chân thật, dịu hiền.


P. Rạch Dừa, TP. Hồ Chí Minh, Việt Nam, 22:00’ ngày 01/11/2025.

Giữa chiều Sài Gòn nghiêng nắng, một khoảnh khắc nhỏ trên chuyến xe buýt hoá thành duyên thơ.
Một nụ cười, một tấm vé, một ánh nhìn — đủ làm lòng người nghệ sĩ chênh chao giữa phố.
“Hương Trà” – không chỉ là tên người con gái, mà là hương an nhiên giữa đời thường vội vã...