Một ngày trong giấc ngủ bật cười
thấy mình xanh như chiếc lá
cứ vươn mãi tới bầu trời đầy sao

Tôi vươn mãi tới anh
lòng tràn đầy mỏi mệt
có lẽ nào tình yêu trở thành thói quen
chút thay đổi cũng làm tôi sợ hãi
tôi đi qua biên giới chính mình
như đi qua cái chết

Có lẽ nào phải suy nghĩ lại
như một ai đó nói về giấc mơ
thật lạ
tôi chưa hề tưởng tượng ăn năn
về cái gọi là sự thật
tôi chưa bao giờ hối tiếc dày vò
về cái gọi là hư ảo
có lẽ nào phải suy nghĩ lại về những gì mình chưa kịp làm
ngay cả giấc mơ cũng thành có lỗi

Tôi đã mải miết đi dù rã rời mệt mỏi
những hành trình thói quen
hãy cho tôi xanh biếc với bầu trời đầy sao
đừng ai gọi tôi nghoảnh lại...