Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Thập Tứ Cách Cách vào 25/07/2009 02:54

Tôi muốn
Tẩy rửa những giấc mơ đen đúa bám vào đầu tôi u ám vì bụi bặm cuộc sống
Tôi muốn
Lau sạch nước mắt phụ nữ
kể từ khi đàn ông
Tôi muốn
Những bồ câu trắng tinh đậu ngập đường phố Sài Gòn mà không mất một sợi lông                                                                                                         
Tôi muốn
Những bức email gửi đi rè rè qua computer không làm khô cứng những tâm hồn ráo mực
                                                                                                                    
Tôi muốn
Đêm cứ ngọt ngào như kem caramen nâu xốp
Mỗi lần tôi ngáp là một thìa caramen đêm tự động rót vào họng
Tôi chép chép miệng và nuốt
Đêm là liều thuốc ngủ và là liều thuốc thức
Đến khi biết được liều thuốc ngủ là đêm nào và đêm nào là liều thuốc thức thì ta đã chết
                                                                                                                         
Tôi muốn
Bộ ngực của bạn tôi đừng xẻ làm đôi và ứa ra từ cổ áo
Dấu hiệu của sức sống nhão nhoẹt
Tôi muốn
Tất cả ngọn đèn ngủ trong từng căn nhà đều cháy vàng cho đến khi khét
Để tôi cảm thấy độ rỉ của đêm tôi muốn
Những ổ trứng của cuộc đời hãy bung ra cùng một lúc
Toàn bộ quả đất này là một ổ trứng nóng
Con người và thú vật là kí sinh trùng sinh sôi và dịch chuyển đến chóng mặt
Tôi muốn
Toàn thế giới cùng nhau im lặng trong một phút
Để nghe tiếng mặt trời nổ tí tách
Tôi muốn
Trên cao treo lơ lửng những viên đá đủ màu để ngước lên thấy mắt mình lấp  lánh
Dưới chân là đất mộc mạc
Tôi muốn
Đêm nào cũng có một chú chim đậu bên cửa sổ hót cho tôi nghe khúc ca dị biệt
Chỉ có tôi nghe được
và chỉ có tôi thích tôi muốn
những người thân của tôi đừng ngủ những người thân của tôi đừng chết
Nói chung là đừng nhắm mắt
Tôi tự vuốt đầu mình và khóc
Tôi là người mẹ và tôi là đứa con gái bé bỏng
Những con san hô nở bung trứng cùng một lúc túa vào biển sự sống tĩnh lặng
Đáy biển thâm trầm bờ biển gào khóc
Cát lúc nào cũng xót
Tôi muốn
Căn nhà tôi ở tỏa hương ngào ngạt
Những cành lá trong vườn giũ chất diệp lục lên da mặt
Để tôi lúc nào cũng xanh men mét tôi muốn
Biến thành thiên thần xanh trên cao bồng bềnh
Nhìn ổ trứng cuộc đời nở trên những người thân của tôi
Trong căn nhà ngộp hương hoa
Tôi sẽ chỉ nhìn
Và lặng im vĩnh viễn
Tôi muốn
Đêm đào đất lên ăn đất cào đêm xuống nuốt
Đất, đêm hòa làm một
Đen, đen
Mù mịt

Sình sịch
Những cơn mê quất vụt!


2001

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]