Lẽ nào, gặp thời thế khắc nghiệt
Tôi để nhục danh nghĩa công dân
Bắt chước theo bọn sống ẻo lả
Bọn X-la-vơ suy đồi?
Không, tôi không thể, đắm đuối trong hành lạc
Trong nhàn tản ươn hèn, lê mãi tuổi xuân
Để - với tâm hồn sôi uất hận
Chịu chết mòn dưới ách chuyên chế nặng nề
Một số thanh niên không dự đoán số phận
Không muốn công nhận thời thế tất yếu này
Không lăn mình vào cuộc đấu tranh sắp tới
Vì tự do bị chà đạp của con người
Với tâm hồn lãnh đạm, đưa mắt lạnh lùng
Họ nhìn nỗi khổ của tổ quốc thương đau
Không thấy cái nhục bên trong đang chờ họ
Và lời trách phạt đích đáng của đời sau
Họ sẽ hối hận, khi nhân dân vùng dậy
Bắt gặp họ miệt mài cuộc vui nhàn tản
Trong phong ba khởi nghĩa, tìm quyền tự do
Giữa đám họ, B-ru-tơ, Ri-ê-gô đâu nhỉ?



[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)