buổi chiều dài thật dài suy nghĩ mang hình đám mây anh biết mình buồn lắm anh biết mình đau lắm mà không biết mình buồn gì đau gì cảm giác nhơ nhớ gì đó cũng chẳng rõ mình đang nhớ gì cuối thu trời se se lạnh mây trắng đã không còn bay
buổi chiều buồn thật buồn bến chờ xe buýt chật kín người để lại cho anh tiếng còi ré rắt những chiếc xe ì ạch giật lùi
khi anh về căn gác nhỏ tra chìa mở toang cánh cửa ào ra như đập vỡ là bóng đêm bị giam giữ…
Ghế công viên có người đã thửa sẵn chỗ ngồi Vở kịch viết dành cho một diễn viên duy nhất Hai người đều hiểu thế nào là sự thật Cuộc chơi này tôi thua, em thua
Ta đợi chờ nhau mùa đã qua mùa Ai đó hãy mở rộng cửa cho bình minh rực sáng Ai đó hãy vẽ lên bầu trời mây trắng Và trải hoa hồng trên lối em qua
Ai đó làm ơn xuất hiện đừng để mỗi cuộc tình là một cuộc chia xa
Đêm tỉnh giấc thấy mình còn sống Cửa ban công quên đóng gió thốc ầm ầm Lần xuống bếp dốc cạn bình chưa đã khát Mở điện thoại ra, mỗi thằng bạn nhắn tin
Cầm điện thoại là y như rằng cứ chờ đợi điều gì đó Chuyện đã qua hai ba tháng chứ ít đâu Nhìn đồng hồ đã ba giờ sáng Thèm sáng ngày ra có ai đó làu bàu
Nằm nghĩ lại từ lúc nào mình say khướt Vắt tay lên nghĩ mãi không ra Con chim lợn bay qua nhà kêu éc éc Chúng ta sinh ra chỉ để chết thôi mà