Trang trong tổng số 33 trang (325 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [21] [22] [23] [24] [25] [26] [27] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Đình Đình

Chị gái
Khi mọi thứ dường như đứng im, cuộc sống quá đau khổ, hãy thay đổi một chút cho mình vui hơn. Chị cắt tóc ngắn trông rất xinh đấy.
Em đã đánh mất nhiều thứ trong cuộc sống nhưng đổi lại em đã luôn tự tin vào mình. Nhưng thật sự đêm nay em rất buồn và rất cô đơn.
Tôi vẫn đơn côi
Riêng một góc trời...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Trương sỏi

Đến thăm cháu gái yêu ơi
Chú xin gửi lại mấy lời thân thương

Cuộc đời trên mỗi dặm trường
Gian lao vất vả khôn lường đổi thay

Thế nên cố gắng từng ngày
Càng nhiều kinh nghiệm càng dày ...tuyệt chiêu

Thằng cu nhớn cấm có chiều
Phải rèn nề nếp sớm chiều chăm ngoan

Không cho nhậu nhẹt tràn lan
Đi đâu về muộn bắt ngay giải trình

Nếu mà xí xớn linh tinh
Roi mây cháu vụt lôi đình mới thôi

Bắt thề nếu vẫn yêu tôi
Phải làm  đầy tớ nghe lời tôi  sai

Bằng không lấy vách chia hai
Cái giường một nửa phận ai nấy nằm ./.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dahuong

Đình Đình đã viết:
Chị gái
Khi mọi thứ dường như đứng im, cuộc sống quá đau khổ, hãy thay đổi một chút cho mình vui hơn. Chị cắt tóc ngắn trông rất xinh đấy.
Em đã đánh mất nhiều thứ trong cuộc sống nhưng đổi lại em đã luôn tự tin vào mình. Nhưng thật sự đêm nay em rất buồn và rất cô đơn.
Em gái,
Chị hiểu những gì trong lòng em và những gì đang diễn ra đối với em,chị rất hiểu...
Em từng nói chị lúc nào cũng sống thiên về cảm tính,tức là không lý trí mấy,nhưng hình như trong chị có cả em nữa đấy...
Đến thời điểm này chị nhận ra cuộc sống có đau khổ,nhung không quá đau khổ em à...
Vậy thì cũng chỉ cần em tự tin mà thôi,tự tin với cả nỗi buồn và cô đơn trong đêm ấy...
Và vẫn phải sống,em có nhớ câu nói của V.Putin không?:
"Chỉ sống thôi đã là hạnh phúc!"
Yêu em nhiều...
dạ hương
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dahuong

...

 TÓC BẠC SỚM

Trưa nay mát trời
Đứa hăm chín ngồi bới tóc cho đứa ba mươi
Giơ tay mặc cả
Một ngàn một sợi nhé
Đang hết tiền mua các điện thoại đây này
Hăm hở đồng ý ngay

Một,hai,ba...
Sợi này là khi con ốm
Sợi này những lúc hết tiền
Sợi này những đêm thức triền miên
Cả khi con ốm,hết tiền,học thi và bóng đá

Mười một,mười hai,mười ba...
Sợi ba mươi vẫn rầu lòng cha mẹ
Sợi nỗi buồn giấu biến vào tim
Sợi buộc lại niềm tin lung lay,ngơ ngác đi tìm
Mong manh tri kỷ

Hăm mốt,hăm hai,hăm ba...
Có sợi hát những bài ca cũ
Có sợi nhớ những nỗi niềm đã ngủ
Có sợi rung những nhịp đập lạ kỳ
Chông chênh

Ba mươi mốt,ba mươi hai,ba mươi ba...
Những sợi bạc quên rồi
Ba mươi sáu,hết thôi
Tính tiền đi đã nhé
Giờ đổi chỗ
Đếm đi

Một,hai...
Mười một,mười hai,mười ba
Ôi chao là may quá
May gì nhỉ
Sang năm sẽ bằng nhau...

   Phúc thọ-Hà Nội
    trưa.15/8/2010
dạ hương
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đặng Quang Long

@ Dạ Hương !
  Chỉ biết nói với DH rằng hay.Hay lắm vì trong từng sợi tóc trắng dọc dược cả nỗi truân chyên cuộc đời.
                                     Vô Thường,
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=aQM2hIhQurHSD6OLGRNWgw&Page=100"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường –Thơ Đường- tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=1nPi_YLwNjj6jqJJ5OtTPg"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường Thơ mới - tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dahuong

@ Vothuong:
Và thấy một sự luân hồi của cha mẹ đang chảy trong mình,bạn ạ!
Sang năm nay sao mà tóc bạc nhiều thế,cũng thấy sốt ruột...!!!
Cảm ơn bạn nhiều!
Thân!
dạ hương
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

goldsnow142

dahuong đã viết:
...

 TÓC BẠC SỚM

Trưa nay mát trời
Đứa hăm chín ngồi bới tóc cho đứa ba mươi
Giơ tay mặc cả
Một ngàn một sợi nhé
Đang hết tiền mua các điện thoại đây này
Hăm hở đồng ý ngay

Một,hai,ba...
Sợi này là khi con ốm
Sợi này những lúc hết tiền
Sợi này những đêm thức triền miên
Cả khi con ốm,hết tiền,học thi và bóng đá

Mười một,mười hai,mười ba...
Sợi ba mươi vẫn rầu lòng cha mẹ
Sợi nỗi buồn giấu biến vào tim
Sợi buộc lại niềm tin lung lay,ngơ ngác đi tìm
Mong manh tri kỷ

Hăm mốt,hăm hai,hăm ba...
Có sợi hát những bài ca cũ
Có sợi nhớ những nỗi niềm đã ngủ
Có sợi rung những nhịp đập lạ kỳ
Chông chênh

Ba mươi mốt,ba mươi hai,ba mươi ba...
Những sợi bạc quên rồi
Ba mươi sáu,hết thôi
Tính tiền đi đã nhé
Giờ đổi chỗ
Đếm đi

Một,hai...
Mười một,mười hai,mười ba
Ôi chao là may quá
May gì nhỉ
Sang năm sẽ bằng nhau...

   Phúc thọ-Hà Nội
    trưa.15/8/2010
Năm ba mươi tuổi thuê con
Mười nghìn nhổ hết không còn sợi sâu
Bốn mươi nhiều chỗ trắng đầu
Không nhờ con nữa sợ rầu lòng riêng
Năm mươi tóc nhuộm rất siêng
Màu đen trở lại đỡ phiền cháu con ...

Kim Nguyên
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

J.C

TÓC BẠC GIỮA ĐỜI VUI
Tóc bạc lạ thay !
Mọc giữa mái đầu đen óng mượt.
Tựa nỗi buồn...
 ..giữa đời đang vui.
Tóc có phải bạc vì những niềm vui.
Bạc vì đời còn nhiều nỗi tủi.
Bạc vì suy nghĩ.
Bạc vì thiếu vắng chút gì...
        ...tựa lòng không bình yên.
Tóc đã bạc rồi thì lại cứ nhiều thêm.
Cái tuổi chưa muốn là già.
Mà đầu đã điểm hoa râm tóc bạc.
Nhìn đi nhìn lại thì hoá ra mình vẫn đâu có khác.
Mình vẫn chỉ là mình đấy thôi !
         J.C
Thân tặng chị DH,em thì chưa có tóc bạc thật sự,nhưng đôi khi đầu cũng có vài sợi,bữa nay đọc mấy bài thơ trong chủ đề chị lại muốn thử là chị để thấy mình khi ấy như thế nào,chúc chị luôn vui trong mọi ngày.
J.C
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

THơ Kiều Anh Hương

http://i209.photobucket.com/albums/bb112/Kieu_anhhuong/VONG%20HON/Vonghon6.jpg
Bình thơ:

VONG HỒN…


Tôi gia nhập “Thi viện” chưa lâu và cũng phải nói thật, chưa thể đọc hết, điểm hết từng khuôn mặt, từng tác giả trong ngôi nhà Thi viên vô cùng thân yêu, nhưng, như một sự hữu tình, Dạ Hương là tác giả mà tôi đã đọc nhiều nhất và cũng phải nói thật, thơ dạ Hương viết khá hay và có hồn; Chẳng cần lục lọi bản “trích ngang” của tác giả, chỉ cần đọc qua mươi bài thôi là ta có thể nhận diện: đây là một nữ y tá nhưng lại có tâm hồn cao thượng của một thi sĩ… Vì cuộc sống mưu sinh hay vì bất kỳ điều gì đi nữa thì trong thơ của chị luôn hiện hữu một trái tim nhân ái, đang nguyện dâng hiến tất cả tuổi xuân của mình cho bao người bệnh, bao cảnh đời khốn khó mà chị đã gặp và phục vụ… Thơ Dạ Hương khiến người ta dễ cảm mến có lẽ cũng bởi vậy !

Không phải nhọc nhằn lắm tôi cũng có thể tìm và nhặt ra chi ít cả chục bài thơ hay của chị để mà bình, mà khen. Ví như các bài mà Dạ Hương mới gửi lên Thi viện gần đây:  “Một người chết”, “Ngẫm nghĩ”, “Đồng chiều” hay những bài chị đã gửi lên từ lâu như: “Tấm ảnh”, “Mái nhà và cơn bão”, “Gửi người quan họ”… Nét nổi bật nhất trong thơ của Dạ Hương là luôn thấm đẫm tình người… Bài thơ tôi chọn ra để bình – bài thơ “Nhớ em Đỏ” có lẽ là một bài thơ tiêu biểu nhất về tình người trong hồn thơ của chị.
“Hơn chục năm rồi, em Đỏ
Không về gặp chị trong mơ
Mỗi người trong nhà duy nhất
Một lần thấy em, bất ngờ…”

Đọc bài thơ này, ta không dễ hiểu ngay, nếu ta không phải đôi ba lần đăm chiêu, suy nghĩ; Vâng, vì tôi đã đọc nó nhiều lần và tìm hiểu khá kỹ nên tôi có thể nói ngay, đây là bài thơ tưởng nhớ về một vong hồn em bé đã mất khi còn rất nhỏ, đó là vong hồn em Đỏ, người em ruột xấu số của tác giả.
Dĩ nhiên, đã là thành viên trong nhà, một khi ai đó đã đi xa đều để lại nhớ thương vô hạn cho người đang sống; Ông bà già thì đã đánh, nó là qui luật, nhưng với những người chết trẻ thì thật là buồn và thương xót. Vì vậy sự ra đi của em Đỏ đã để lại muôn vàn tình thương cảm của mọi thành viên trong gia đình, âu cũng là việc không có gì phải lạ ! Nhưng ở đây ta đang nói về thơ; Xúc động thì có thể thốt nên lời, nên thơ, nhưng chỉ là những giấc mơ xa ngái, lâu lắm rồi về vong hồn em Đỏ mà Dạ Hương cũng thốt lên được thành thơ thì phải nói, trong con người đó, trái tim nhạy cảm biết bao nhiêu…
Không biết Dạ Hương nói có đúng không, hay là điều tâm linh có thật ? Em Đỏ đã ra đi mãi mãi và bằng lòng với số phận của mình, trở thành thiên thần nhỏ hộ mệnh cho cả gia đình chị nên chẳng bao giờ em lại về “quấy nhiễu” mọi người. Từ ngày em ra đi, rất thanh thản, em chỉ quay về gặp mỗi người trong gia đình chị có… một lần (trong giấc mơ) và như là một sự chào hỏi, thông báo về sự hiện diện có thật trong chốn hư vô của em: “Mỗi người trong nhà duy nhất/Một lần thấy em,bất ngờ..” và chị kể lại thật rành rọt:
“Cha kể em nằm quấn tã
Vừa lăn vừa khóc, bám chân
Mẹ kể em ngồi im lặng
Mắt buồn nhìn mẹ chăm chăm

Chị Quỳnh,Cù Giang loáng thoáng
Gặp em chưa rõ sự tình
Kể lại cùng nhau thổn thức
Thương em lắm, chị đinh ninh

Em khóc, bò, với tay chị
Chị gắng mãi chẳng tới em
Gác xép, Quỳnh bên đọc báo
Cù Giang học thi tận đêm

Năm ngoái anh rể về ngủ
Em núp góc nhà cười trêu
Lục sục cả đêm, hỏi chị
Chị cười:"em Đỏ, ai đâu !"

Rõ, cứ như là em Đỏ vẫn còn hiện hữu trên đời. Thương quá đi thôi ! “Sinh ra em chưa kịp khóc/Mẹ mình khuyết một lời ru…” Thực tình, đọc những dòng thơ này, tim tôi như se lại…
Cảm ơn thi sĩ, bài thơ thật chan chứa tình người ! Và chính thi sĩ chứ không ai khác đã thay mặt cuộc đời để nói với hương hồn của thế giới bên kia rằng: Người mất, nhưng vong hồn không bao giờ mất. Em Đỏ vẫn ngày ngày hiện diện trong tình cảm của ông bà, cha mẹ, các chị, các anh:
“Chị biết hàng ngày em vẫn
Nhà mình quét dọn, trông nom
Trên phản em ngồi chải tóc”…

Còn em Đỏ thì vẫn thế, quyết như thiên thần vậy, rất gần mà rất xa, rất thương mà rất cẩn trọng, không bao giờ làm khổ hoặc tự khơi gợi lại nỗi nhớ bi thương ngày nào… Vậy nên đã  “Không gặp chị thêm một lần...???”

Tuy nhiên, nỗi nhớ vẫn là nỗi nhớ, mỗi năm có một cái giỗ cho một người đã khuất; Em Đỏ cũng vậy. Còn chị Dạ Hương của em thì không bao giờ quên được, dẫu thời gian cứ lặng lẽ trôi và chị nhẩm tính:
“Em giờ thêm hai tên nữa
Hai cháu gọi em là "dì"
Một cháu chào em bằng "bác"
Em đã hăm tám còn chi..”

Chao ôi, hãy thử nghĩ mà xem, nếu không có “sự cố”, không có sự mất mát lớn lao này thì năm nay em Đỏ của chị đã là 28 tuổi rồi và dĩ nhiên, đã có biết bao nhiêu hạnh phúc sẽ đến với em, một tình yêu đôi lứa, một nụ hôn đầu, một chàng “hoàng tử” nào nhỉ sẽ là em rể của chị… Chao ôi, nước mắt chị, không cả nước mắt của tôi nữa cứ nghĩ đến là chảy dài ra, không cầm được !
Như thế đấy các bạn, hạnh phúc không có nghĩa là trên đời này bạn cần phải có tất cả. Hạnh phúc đôi khi cũng cần được đối trọng bằng những mất mát đau thương… Có như vậy thì mình mới thấy cuộc đời này đáng yêu, đáng sống biết bao nhiêu ! Đến như một linh hồn còn biết giành cho nhau điều tốt đẹp nhất thì cắc cớ gì mà chúng ta không trải hết lòng, không chia sẻ và vị tha cho nhau…
Tất cả những điều tôi nói trên, tất cả những gì mà bài thơ Dạ Hương đã viết chỉ có thể biểu đạt được bằng thơ và duy nhất bằng thơ mà thôi ! Sức lay động của thơ quả là không thể coi thường !
Hỡi các nhà thơ, chúng ta kính trọng họ, nếu họ thay mặt ta nói lên được những điều hết sức bình dị và lớn lao đó…
Cảm ơn Dạ Hương…

Hải Phòng, ngày 12.8.2010
Kiều Anh Hương




NHỚ EM ĐỎ
Tác giả: Dạ Hương


Hơn chục năm rồi,em Đỏ
Không về gặp chị trong mơ
Mỗi người trong nhà duy nhất
Một lần thấy em,bất ngờ

Cha kể em nằm quấn tã
Vừa lăn vừa khóc,bám chân
Mẹ kể em ngồi im lặng
Mắt buồn nhìn mẹ chăm chăm

Chị Quỳnh,Cù Giang loáng thoáng
Gặp em chưa rõ sự tình
Kể lại cùng nhau thổn thức
Thương em lắm,chị đinh ninh

Em khóc,bò,với tay chị
Chị gắng mãi chẳng tới em
Gác xép,Quỳnh bên đọc báo
Cù Giang học thi tận đêm

Năm ngoái anh rể về ngủ
Em núp góc nhà cười trêu
Lục sục cả đêm, hỏi chị
Chị cười:"em Đỏ, ai đâu!"

Sinh ra em chưa kịp khóc
Mẹ mình khuyết một lời ru
Ước nguyện mẹ cha sinh bốn
Nỗi em khắc khoải đến giờ

Hai tuổi thôi,chị vẫn nhớ
Ngày đưa em lặng lẽ buồn
Hồng Nhi tên em, ông đặt
Chị gọi "em Đỏ" thương hơn

Em giờ thêm hai tên nữa
Hai cháu gọi em là "dì"
Một cháu chào em bằng "bác"
Em đã hăm tám còn chi

Thằng cu Vinh "còi" nhà chị
Ẩn tuổi dì đấy, em ơi
"Con Heo Tai Xanh của mẹ!"
Gọi con, nhớ em nhất đời

Chị biết hàng ngày em vẫn
Nhà mình quét dọn, trông nom
Trên phản em ngồi chải tóc
Không gặp chị thêm một lần...???

  Thái bằng-Đồng Tân-Ứng hoà
   Đêm.3/8/2010
Nhặt nhạnh quanh đời vài ba chữ...
Gom lại chút thơ để tặng con
Được-mất, ăn-thua.. nhờ may rủi
Nào dám bon chen chốn đông người !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dahuong

@ chú Kiều:
Hôm nay cháu mới lại có máy để vào mạng đọc thơ chú và mọi người.
Thấy bài bình Vong Hồn chú "bê" về giùm cháu,cháu vui quá đi mất thôi.Thúc thực với chú là tuy chú đã hướng dẫn cháu cách làm nhưng mà...cháu vẫn không làm được.Thật là xấu hổ quá chú ạ!
Hôm nay cháu vào cũng đã định nhờ chị Nguyệt Thu mang bài bình về giúp cháu đấy chứ chú!Nhưng mà đã có rồi...
Cháu cảm ơn chú rất nhiều chú ạ!
dạ hương
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 33 trang (325 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [21] [22] [23] [24] [25] [26] [27] ... ›Trang sau »Trang cuối