Chương 21
Không ai hiểu thấu tâm sự tôi. Tôi cơ hồ như chú sâu thích ngủ đông, ngủ vùi trong giấc điệp. Cái thế giới ảo, những con người ảo vẫn lẫn thẩn trong đầu. Tôi sống cùng ảo giác. Những vần thơ đã buồn, giờ buồn thêm. Nước mắt cứ thừa thãi chảy hoài mỗi tối. Hết ra ngẩn vào ngơ lại dại khờ mong nhớ, nỗi nhớ ngày bao la, yêu thương càng sâu nặng, chữ tình lại mênh mông. Tôi buồn đến độ chẳng thiết sống. Sống mà bị xem là dối trá thì sống ít gì. Thôi đành làm chú sâu ngủ đông, làm ngọn gió vô tâm,, làm dòng sông tĩnh lặng, làm...tất cả, sao bóng chàng còn hiện về nỗi ăn năn, niềm hối hận nơi tôi
Hơn nửa năm trời mới tìm thấy tình yêu, chưa nửa đời người đã hoa sầu liễu rủ. Tôi chán chường, chán chường. Tôi mệt mỏi, mệt mỏi. Mà chán chường và mệt mỏi chuyện gì thì chí có trời là rõ nhất
Chưa là mùa đông, mà khí trời đã se lạnh. Trong khoảng cuối tháng tám, bạn bè cũ tổ chức sinh nhật, liên hoan, họp nhóm. Tôi nhận được vô số thiếp mời. Có nên đi chăng? tôi vẫn băn khoăn tự hỏi, tâm trạng ủ dột tôi chẳng thiết gặp gỡ ai. Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi, hối hả, thúc giục tôi chẳng mấy bận tâm. Vì có ai mà rỗi rãi lại tìm tới một cô bé thiếu nụ cười, lầm lẫn và đang thất tình đặng chuyện phím cơ chứ?
-Bình đâu? bạn tìm?
Giọng bà nội vẳng ra, tôi hơi khó chịu. Ai thế? tìm ta ư? có việc gì? thây kệ vào nghe thử xem, đâu tốn mấy thời gian
-A lô. Tôi nhấc ống nghe, giọng ỉu xìu
-Chị Bình đó hả? Tiếng Hàn My ở đầu dây bên kia vọng sang rõ mồn một
-My tìm Bình có việc chi? Tôi ơ hờ hỏi.
-Em muốn hỏi chị một vấn đề nan giải - Hàn My huỵch tẹt - số là sinh nhật của Ngọc Hà chiều nay, em có ý định đưa Ninh Tuấn theo, không biết có phiền mọi người lắm không?
Tôi bất ngờ chết lặng, nhịp tim bấn loạn, hồi hộp hỏi:
-Ninh Tuấn...anh ấy lên Sài Gòn sao?
-Ừ, anh Tuấn bảo muốn làm quen với mọi người, anh ấy còn muốn đi thẳng vào thế giới của em. Anh ấy quá dễ thương phải không chị?
Tôi đưa tay bụm miệng, tôi muốn ngăn mọi tiếng nấc, lời Hàn My như muối sát kim châm, lời Hàn My ấm áp quá đổi khiến tôi nghẹn ngào. Nhưng trong tình huống này thì tuyệt đối không nên khóc. Khóc là mềm yếu, khóc là thua cuộc, khóc đâu giải quyết được chuyện gì.
-A lô...a lô chị còn đó không?
-Còn, còn đây! tôi run giọng
-Thế chị thấy có nên không? dẫn anh ấy theo mọi người có tiếp nhận không?
Hừ, tôi mím chặt môi, Hàn My ngây thơ thật hay chỉ giả vờ. Hàn My cô quên rằng tôi và Ninh Tuấn từng có mối quan hệ ra sao à? Người tình trên mạng! Dù sao đây cũng là cơ hội để tôi tiếp xúc chàng, tôi cũng muốn khám phá thế giới chàng. Ma Quỷ đâu có gì đáng sợ. Đáng sợ nhất là lòng người đen bạc. Tôi không muốn chạy trốn chàng, tôi gấp rút nói qua từng hơi thở nặng nề
-Không phiền đâu Hàn My, có Ninh Tuấn theo càng tốt, tiệc rượu sẽ càng vui, mà mọi người lại có thêm một người bạn, tốt đẹp đôi bề.
-Thiệt hả chị?
-Ừ!
-Thế chị cũng đi chứ?
Tôi xót xa trong dạ
-Dĩ nhiên, Bình luôn thích gặp gỡ bạn bè.
Hàn My cười giòn giã:
-Vậy thì chiều nay gặp, thôi em chào chị!
-Chào em!
Hàn My cúp máy, tôi bất động vài giây. Máy móc đặt ống nói xuống.
Khi ráng chiều vừa tắt, bóng tối lờ mờ hơi nhá nhem, tôi đã vội vàng tìm một chiếc áo giản đơn để mặc. Tôi không có thói quen sửa soạn hay chưng diện, chỉ cần một chiếc áo sơmi trắng dài tay, và chiếc váy ngắn màu black, tôi hoàn toàn có ngay bộ cánh mới. Đứng ngắm thật lâu trong gương, tôi chợt ngẩn ngơ, cái con bé dễ thương này là ai nhỉ? thân hình gầy hơi thoát tục, đôi mắt buồn duới cặp mày lá liễu là chiếc miệng nhỏ xinh xinh, vần trán rộng lồ lộ vẻ thông minh...cái con bé ngaỳ nào được gọi là Vịt Con Xấu Xí giờ hiển nhiên trở thành con thiên nga bắt mắt. Sự giản dị bao giờ cũng đẹp...
Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường. Gần 6 giờ rồi. Vuốt lại mái tóc daì, ôm gói quà sinh nhật, tôi thưa chuyện với bà nội, tôi sợ mình về trể nên nhờ mẹ trông giùm cửa, rồi quaỳ quả xuống phố
Địa điểm hẹn: tại trường Tùng Thiện Vương. Tôi cứ thế mà thả bộ, những bước chân cô đơn cứ thế mà tành tành trên lộ. Gió len vào từng kẻ tóc, gió lướt qua người, gió thổi đong đưa chiếc vaý, gió theo tôi suốt quãng đường daì. Qua khỏi dã tượng, lại tới chợ cá, từ chợ cá ngang qua con hẻm nhà Hàn My mắt tôi liếc nhìn vào trong, biết đâu lại bắt gặp Hàn My và ai cũng đang tung tăng trên phố, nhưng không...chẳng tìm thấy gì, bước chân hơi moỉ, người ngoaì phố cứ khẽ liếc nhìn tôi, mấy cậu trống choai chạy xe vù qua mặt cũng quay nhìn tôi một cái thật lạ lùng. Hơi đâu mà để ý thiên hạ, chưa từng thấy một con bé nào ủ rủ như ta sao? tôi lại bước, chẳng mấy chốc đứng đối diện với ngôi trường kỷ niệm. Tôi còn đang hoaì tưởng và ngẫm nghĩ về bạn bè một thời thì bỗng nghe giọng cười quaí gở, tiếp theo là giọng đàn ông đanh thép
-Chào cô bé ngổ ngaó!
Tôi quay mình về thực taị, tôi không chỉ đối diện ngôi trường xưa, mà còn đối mặt cùng người xưa nữa. Phạm Ninh Tuấn trong chiếc áo trắng, quần tây đen. Phạm Ninh Tuấn Ngồi trên chiếc dream Best màu đỏ. Vẫn khuôn mặt gầy, vẫn vẻ phong trần, vẫn cặp mắt sâu hun hút. Chàng hiện lên mờ aỏ, tia sáng nhợt nhạt của ngọn đèn đường không đánh mất sự thu hút ở chàng, trái lại chàng càng nhiều mê hoặc hơn. Ma quỷ! chàng quả thật là Ma quỷ. Tôi xúc động suýt rơi nước mắt khi giọng chàng vang đều:
-Cô bé đi sinh nhật bạn à? tôi cũng thế, cô bạn gái của tôi vừa đi mua bánh kem với một chị nọ, và tôi buộc lòng đứnggi am chan chờ!
Anh ấy không hề nhận ra tôi, chàng ngỡ tôi cũng lạ xa, nên vô tư chào hoỉ. Một chút nhói đau ở lồng ngực, thôi đành xem nhau như xa lạ! tôi cũng gật đầu chaò.Biết nói gì hơn ngoaì cái gật đầu suông. Biết nói gì đây khi không làm sao thốt thành tiếng. Một khoảng trống bất thường lặng im giữa chúng tôi. Rồi như không chịu nổi vẻ ngột ngạt, chàng chủ động lên tiếng trước:
-Cô bé hình như có gì buồn thì phaỉ?
Tôi vô thức ngước mắt nhìn chàng, đôi mắt chết tiệt nhìn gì mà lắm thế, say đắm cũng có, nồng nàn cũng có! Chàng cũng đờ đẫn, bất giác tôi noí, khó khăn lắm lưỡi mới đánh ra lời:
-Sao anh biết tôi buồn?
-Đôi mắt của cô bé đã nói hộ điều đó!
Tôi gật gù không chối caĩ:
-Vâng, tôi hiện đang thất tình
-Trời đất. Chàng kêu to- cô bé mà thất tình thì thế gian này chắc đảo loạn mất rồi
-Tại sao anh nói thế?
-Hi hi, anh hơi lậm văn chương, xin lỗi bé nhé! có lẽ vì cô ấy khiến anh ra nông nỗi như vầy.
-Cô ấy? anh nói ai? người yêu của anh à? Tôi xúc động quá nên hỏi từa lưa
Ninh Tuấn cười vang:
-Không, cô ấy chẳng là gì cả, à...cô ấy là một tổng hợp của nhiều sự dối trá, trững giỡn.
Tôi tái mặt, thụt lùi về sau, gượng ép noí:
-Anh có vẻ căm thù cô ấy!
-Phaỉ, tôi không những căm thù mà còn muốn nghiền nát cô ta.
-Vì lý do gì?
-Tình yêu đâu phải một trò chơi - Tuấn hất tóc, nghiêm mặt,giận dữ, chàng thật đáng sợ - cô ta xem tôi như con rối và xoay vòng vòng
-Chị ấy có yêu anh không?
-Anh không biết? - chàng lắc đầu quâỳ quâỵ
Tôi cười nụ:
-Không biết? mà vội kết tội người ta ư? anh có thấy mình quá đáng...
-Cô bé chẳng hiểu nội tình bên trong thì chớ nên ngôn luận.
Tôi chới với. Ta mà không biết gì ư? chàng đã nhầm rồi! ta biết nhiều hơn những gì chàng tưởng. Tình yêu dành cho chàng biến thành thù hận, chàng cứ giương ánh nhìn ngạo mạn đó đi. Đêm nay người chàng căm thù đứng thật gần chàng nè, chàng hãy nghiền nát đi, tôi là kẻ dối trá, tình yêu tôi giả dối, chàng cứ nghĩ như vậy đi. Tôi hoàn toàn hứng chịu tất cả sự trách mắng, miệt thị và rẽ khinh. Trong cuộc tình này tôi đáng chịu hậu quả như vậy. Tôi ngạo nghễ nhìn thẳng chàng, lần đầu tiên tôi dám đối đầu với vấn đề nan giaỉ. Tự ái không cho tôi trốn tránh, tôi định nói huỵch tẹt mọi thứ, tôi muốn chàng biết tôi là Trần Phạm Bảo Bình, là con người giả dối mà chàng hết lòng quan tâm tới đây. chưa kịp tỏ bày thì Hàn My và cô Mai chạy chiếc cúp tới, thấy tôi Hàn My cười tươi, cầm hộp bánh nhảy xuống xe, và cười thân mật
-Anh Tuấn và Bảo Bình nói chuyện gì thế?
-Sao? Tuấn ngạc nhiên, chàng ấp úng- đây...đây là Baỏ...Bình..
Hàn My khẽ gật đầu, nàng cũng ngạc nhiện không kém:
-Nãy giờ chị không giới thiệu cho anh ấy biết à?
-Ơ..ơ...
Ninh Tuấn chợt cười to, chàng khoaí chí nhìn tôi, ánh nhìn ma quaí, tôi không biết giải thích thế nào đành cúi thấp đầu, để mặc chàng trách móc
-Lúc tôi gặp cô trên nét, cô đã không thành thật, cô đến với tôi chẳng qua do cảm xúc bắt cầu tương ngộ, tôi bị cô biến thành gã khờ, cứ ngày ngày trồng si bằng tin nhắn, tôi muốn gặp cô thì cô lại đẩy Hàn My cho tôi. Lần thứ hai chát với cô, những lần trò chuyện cô cũng chẳng nói thật, sau cùng rồi hùng hổ thú nhận, tôi bất ngờ, nhưng thưa cô tình cảm của tôi đã cụt hứng, lúc ấy thì là bạn, tới buổi chát cuối cùng cô báo tin lấy chồng, mục đích cô chỉ muốn chứng tỏ cô không cần tôi như tôi cần cô, cô muốn khiêu khích, tôi lại một lần nghĩ cô nói thật, và tới tận hôm nay khi gặp mặt rồi, cô chẳng bao giờ chịu thành thật với tôi...phải chi cô chỉ thành thật một chút xíu như của Hàn My thì chắc rằng tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện, nhưng không...con người cô giả dối đã ăn sâu rồi ha ha...ha ha...
Hàn My bối rối có phần tái mặt:
-Anh Tuấn đừng nhắc chuyện không đâu nửa, hãy cởi mỡ lòng mình đi anh, vị tha đi anh.
Không thể chịu đựng tình trạng này hoaì. Cô Mai đang soi mói chuyện chúng tôi, không nên để cô biết, tôi noí:
-Xin lỗi anh, tôi xin lỗi cho nhiều sự đáng tiếc giữa chúng ta. Nhưng hôm nay là cuộc vui của một người khác, thì không nên nói chuyện riêng tư, có nói gì cũng vô nghiã, đúng không anh? anh trách mắng tôi thế nếu chưa thỏa mãn thì hẹn anh khi khác, còn hiện tại hãy chờ nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, anh đồng ý với tôi chứ?
-Rất mừng khi cô suy nghĩ thế, đây có phải lời thành thật cô thốt ra không? dù sao thì không thể gặp mặt nhau nữa, tôi cũng nên cảm ơn cô đã một dạo viết thơ dành tặng tôi ha ha...
Chàng cố tình mai mỉa, tôi sẵn giọng chua ngoa, mọi người bắt đầu tới hơi đông đủ, chỉ thiếu nhân vật chính.
-Vâng, mong tất cả bài thơ tôi viết cho anh, biết đâu đột ngột mà nổi tiếng tôi cũng chả lấy làm lạ, anh nên nhớ cảm xúc tôi lúc ấy được đánh đổi bằng máu xương, một tình yêu khao khát đời thường, tôi rất biết ơn anh đã dạy cho tôi tình yêu chân thật, anh đã xô ngã tôi thật đau, để tôi không thể gượng dậy, tôi biết đâu chính cái té đau đó mà tôi lại có thể trưởng thành...
Chưa nói đủ những gì cần noí. Ngọc Hà đã xuất hiện, rực rỡ như một bông hoa hồng, phấn son cộng quần áo sặc sỡ làm nàng càng thêm đài cát kiêu sa. Ngọc Hà luôn sài đồng hồ dây thun, luôn thích gây ấn tượng, vừa nhìn thấy cả nhóm là nàng đã vồn vã nói cười:
-Xin lỗi, tại mình bận tí việc, để bà con chờ...thiệt là không phải.
Nhanh như chớp đuôi mắt nàng quét sang Tuấn
-Ai đây?
Hàn My vội vã giới thiệu:
-Đây là anh Tuấn, bạn của My, anh ấy từ Biên Hòa lên chơi, luôn tiện My rũ anh ta dự sinh nhật Hà, chắc bạn không phiền.
-Ối daò, cô lớp phó đáo để thật, quen được bạn trai rồi cơ à? cũng chẳng có gì phiền phức, càng đông càng vui. Chúng ta tới chỗ cũ nghen!
Sinh nhật Ngọc Hà mời đông đủ nhóm. Nhóm dự cũng đủ mặt, không thiếu xót ai. Tôi ngồi phía sau xe anh Vũ, Ninh Tuấn chở Hàn My, trên đường mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ, Cẩm Châu với Ngọc Hà cười nói rôm rã, cô Mai cùng Trinh cũng qua lại mấy chuyện mùa thi xa lắc xa lơ, ai nấy đều trẻ trung, năng động. Dường như chỉ mình tôi là lạc lỏng, nhìn Tuấn chở Hàn My, tôi thầm hỏi họ đang nghĩ gì? nói gì? chắc lại chuyện tình yêu... Tôi thấy đầu óc căng thẳng, suốt đoạn đường anh Vũ cứ nói huyên thuyên, mà tôi thời câm lặng như hến. Xe chạy tới làng lẩu ở Tùng Thiện Vương, vẫn chiếc quán năm nào, vẫn cái ồn ào mọi khi, mọi người chả thay đổi, khác chăng ở tôi buồn vui ngổn ngang.
Vừa xuống xe tôi đã chạm ngay ánh mắt Ninh Tuấn. Ninh Tuấn vội quay lơ, đã thế tôi vội hững hờ, mà hững hờ như vậy chẳng hay ho gì? làm sao thoát khỏi sự ngột ngạt này đây! mọi người đều cho xe vào bãi, định bước vào quán thì anh Thanh chở theo bà xã xuất hiện. Anh Thanh xuất hiện thật đúng lúc. Tôi như bắt gặp vị cứu tinh...à không phải nói là bám được chiếc phao bảo hộ, Ninh Tuấn đang nhìn vị khách lạ, tôi đã vội vã chạy đến bên anh Thanh, trước bao nhiêu cặp mắt săm soi. Thấy tôi anh Thanh vui vẻ:
-Dạo này em thế nào? nghe Hà bảo em thi trượt, có định qua năm học lại không?
Tôi đỏ mặt:
-Em cũng không biết, tới đâu hay tới đó.
-Cố gắng lên em, cuộc đời còn dài mà
Anh Thanh phóng xe lên bãi đổ, tôi nắm lấy tay chị Phương, nhìn cái bụng hơi khan khác, có vẻ tròn tròn là tôi đoán ra được điều thiêng liêng của người đàn bà:
-Chị sắp làm mẹ à?
-Ừ, con đầu lòng cũng hồi hộp lắm!
Chị nhỏ nhẹ đáp, tôi cười xòa, nỗi buồn theo nụ cười giấu mình sau hạnh phúc, tôi trấn an chị:
-Không việc gì chị phải hồi hộp, em nghĩ dù trai hay gái anh Thanh đều thích.
Anh Thanh đứng trong quán vẫy tay. Hai chị em dắt tay nhau chầm chậm bước. Quán xá hôm nay thật đông đúc!
Chọn chiếc bàn dài trong góc. Hà săn sái sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, sau đó chọn thực đơn. Người quản lý và mấy cô phục vụ mang ra nào là Cua
rang me khai vị, cơm chiên dương châu hai xuất lớn. Hà tuyên bố lý do buổi tiệc, mọi người nâng cốc chúc mừng. Anh Thanh vừa lo phục vụ gắp thức ăn cho vợ, còn phục vụ cả cho tôi. Tôi và Ninh Tuấn thỉnh thoảng cứ đối mặt nhau, sóng lòng tôi vẫn rợn, cõi lòng chàng tôi nghĩ chắc bàng quan, tình yêu đã chết. Vâng cuộc tình của chúng tôi cơ hồ tựa ( Liễu buồn trước gió, bèo trôi trên sông hai ngã thật vô tình). Câu văn của ai mà sao trùng khớp với tâm trạng tôi quá. Món lẩu được đem ra, mọi người chờ lẩu sôi, lẩu sôi sùng sục, mọi người cho thức ăn tươi sống vào, lẩu lại sôi, mọi người bỏ rau, cho mì vào bát...động tác của mọi người thật linh hoạt, Hàn My cũng lo cho sự ăn uống của Tuấn, mọi người thỏa sức sum vầy, mọi người và Ninh Tuấn là hai thái cực. Cô Mai, anh Vũ, Hà có hỏi những câu qua loa với chàng nhằm tạo sự cởi mở, thân thiện, nhưng ở chàng nhất cử nhất động đều khiến ngươi khó hòa hợp, chàng cứng ngắc, ngôn từ thì hơi cao thâm, chàng vô tình bị bỏ rơi trong buổi tiệc. Hàn My thoáng buồn, nên nói chuyện với chàng suốt. Tôi quan sát tất cả mọi chi tiết, cảm thấy chàng sao mà tội nghiệp, nhìn Hàn My quan tâm Tuấn tôi thấy bức bối trong người, nhưng đành u uẩn riêng mình, bởi tôi trong mắt chàng giờ là con số không to đùng.
Tiệc rượu tan nhưng tiệc vui còn tiếp nối, Hà đề nghị đi hát. Thế là chúng tôi lại tới Hàn Châu, nằm dưới chợ Bình Đăng, qua khỏi cầu Nhị Thiên Đường cũng hơi gần không xa mấy, Hà khệ nệ ôm quà, Hàn My xách bánh kem, tiếng cười bạn bè xung quanh gần gũi, ấm áp, nhiều thâm tình. Thật thích!
Tôi là con bé dở hơi
Mẹ sinh tôi chẳng chọn nơi, chọn thời
Khi tôi mở mắt chào đời
Quê mùa lọt giữa đất người thành đô