Đăng bởi Thập Tứ Cách Cách vào 12/07/2009 00:47
Chiếc xe màu xanh sau mưa
Đến trước ngày tôi sinh
Cậu bé chạy trong ban mai
Xuyên qua dòng thác ánh sáng
Kiêu hãnh và đẹp hơn sự nẩy mầm
Chưa đến giờ bị phủ ngập bóng tối
Chiếc xe, đóa hoa biếc
Cậu bé không nhận ra
Những bông cát đằng trôi trong buổi trưa
Theo một hơi thở dịu dàng nhất thế gian
Và đôi mắt đẹp hơn hồ nước trên núi cao
Sao không lại gần nữa.
Gần nữa. Và gần nữa
Vừa chạy tìm chỗ nấp
Vừa cố ý nói: “đố ai tìm thấy tôi ở đây”
Cô bé Hạnh Nguyên mỉm cười
Ngắm người đàn bà và người đàn ông
Sẽ sinh ra cô
Đang chạy trốn
Vừa chạy vừa ngoái lại nói:
“đố ai tìm thấy tôi ở đây”
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi khong_co_gi ngày 09/05/2010 08:18
Có 1 người thích
bài này hơi trừu tượng, phải chăng tác giả muốn nhẹ nhàng giải thích hành động và suy nghĩ của giới trẻ hiện nay, chưa tìm được giá trị của cuộc sống riêng mà họ đang có.
Gửi bởi Jerry07 ngày 23/11/2010 22:23
Người ta bỏ em lại đây, để rồi em mồ côi giữa dòng đời trôi nổi.
Gửi bởi biennoinhovaem ngày 14/06/2012 14:02
bai tho nhu trò trốn tìm, thực sự không tìm thấy giá trị văn học của nó, giống tả cảnh thì hơn
Gửi bởi JM Nam Phong ngày 15/04/2013 21:39
Tác giả đã cách điệu hoá thuyết luân hồi của đạo Phật tạo nên một bài thơ không chỉ có sức quyến rũ tâm linh mà còn có đủ khả năng gây mê xác thịt. Đây là một cách sáng tạo hiếm gặp trong thơ nói riêng và văn học nói chung.