Trang trong tổng số 10 trang (94 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nguyễn thế Duyên

Em ơi! Mưa (Tiếp)                              *
                                                       *            *

                                                     *
                                               *          *
Mấy  hôm sau hắn lên bộ. Thấy hắn, ai cũng chào hỏi niềm nở mà sao hắn vẫn nhận thấy môt cái gì ghẻ lạnh. “Đuợc ! chúng mày cứ đợi đấy. Tao không tin lại không có thứ thuốc chữa được căn bệnh này” Hắn thầm nghĩ.      Hắn chợt nhớ đến buổi hắn đến nhờ một người nổi tiếng về tướng số xem cho hắn. Cầm lá số tử vi của hắn trong tay, thầy trầm ngâm một lúc rồi quay sang người cùng đi với hắn bảo.
- Bác có thể ra ngoài đuợc không? Tôi muốn nói chuyện riêng với thí chủ đây.
Nghe thầy nói hắn bỗng thấy lạnh toát sống lưng. Khi bạn hắn ra ngoài rồi, thầy quay lại phía hắn hỏi
- Có phải ông đang gặp một rắc rối rất lớn ?
  Hắn gật đầu công nhận.
- Vâng! Vậy nên tôi mới đến đây nhờ thầy xem cho liệu có qua khỏi được không? Và phải làm thế nào mới qua khỏi?
Ngần ngừ một lúc thầy mới bảo:
- Trong cung mệnh của ông có sao Triệt đứng trấn. Nên tôi muốn hỏi xem trong cuộc đời ông đã gặp nhiều vận hạn hay chưa  mới có thể xem chính xác được
Hắn đã phải ngồi một lúc để hồi tưởng lại quãng đời năm mươi ba năm của mình. Chưa! Hình như cuộc đời đã quá ưu ái hắn. Vận hạn lớn nhất trong cuộc đời hắn có lẽ chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi mà bố vợ hắn đã đuổi hắn ra khỏi nhà trong cái đêm mưa bão ấy. Đêm hôm ấy, lần đầu tiên hắn nếm trải cái nỗi nhục nhã của một kẻ nghèo và hắn đã nghiến răng thề rằng hắn sẽ phải giầu có bằng mọi cách. Chỉ hơn một năm, sau khi hắn đánh thuốc mê cho vợ mình và dâng nàng cho quan trên thì cuộc đời hắn ngoặt hẳn theo một hướng khác. Hắn lên như diều cho đến tận ngày hôm nay.
- Chưa! Tôi chưa gặp vận hạn gì lớn trong đời.
- Thế thì gay rồi - Thầy khẽ lắc đầu - Sức mạnh của sao Triệt là có giới hạn. Nếu như sức mạnh ấy đã đuợc dùng nhiều lần rồi thì sức mạnh của nó đã giảm đi rất nhiều còn đây là lần đầu tiên nó tác dụng thì tôi e lần này ông khó qua khỏi. Nhất là năm nay ông năm mươi ba tuổi. Có câu “Bốn chin chưa qua năm ba đã tới”.
Nghe thầy phán mà hắn toát mồ hôi hột. Hắn vội vàng móc túi lấy ra một tờ một trăm đô  đặt lên trên đĩa.
- Xin thầy xem có cách nào hóa giải được không?
Thầy im lặng nhìn hắn rồi nhìn vào lá tử vi rồi từ tốn gấp lá tử vi lại đưa trả cho hắn cùng với tờ một trăm đô hắn vừa đặt lên trên đĩa.
- Tôi e là không có cách gì. Nhưng tôi nói với ông một câu này “Đức năng thắng số”. Có lẽ cũng chỉ còn mỗi cách này thôi.
Lời thầy nói làm cho hắn điên tiết. Hắn văng tục:
- “Đức” cái cục cứt. Tôi mà cứ theo tiếng “Đức” của ông thì tôi đã chết từ lâu rồi.—Hắn quay sang với người cùng đi.—Về! ta đi tìm thầy khác.
  Thầy nhìn hắn khẽ thở dài nói nhỏ như là nhắc nhở chính mình .
- Đúng là sao Phá Quân cung Thiên di nằm ở cung tuất  (1)
Hắn ra về và ngay ngày hôm sau hắn đã tìm được một thầy khác. Nghe hắn kể lại chuyện người xem trước ông thầy này nói:
- Biết số phận mà không biết cách hóa giải thì biết để làm gì? Nhưng không phải ai cũng biết cách hóa giải đâu. Phải cao tay lắm. Không có bệnh nào là không thể chữa khỏi. Vấn đề là thuốc gì? Đắt hay rẻ?
Hắn vội vàng rút ra hai trăm đô nữa đặt lên đĩa. Thầy nhìn ba trăm đô trên đĩa có vẻ hài lòng.
- Ông thầy trước xem cho ông nói đúng đấy. Hạn năm nay của ông rất nặng khó lòng qua khỏi. Có điều ông ta không chú ý đến cung Thê của ông. Cung này của ông có sao Địa kiếp chiếu. Đây là một sao hết sức nguy hiểm. Bên cạnh địa kiếp còn có sao thiên hình, thiên riêu, thiên y bàng chiếu, trong tử vi đẩu số có bình chú rằng.
                         Hình rêu phận gái long đong
                   Phải hai ba bận mới xong cửa nhà
Nói đến đây ông thầy này quay sang hỏi hắn—Hình như cửa nhà của ông vẫn chưa ổn lắm đúng không? Xin cho hỏi ông có mấy đời vợ?
Nghe hỏi đến gia cảnh hắn thở dài đến sượt một cái.
- Xin chịu thày. Tôi có hai bà vợ. Bà trước bỏ đi mất tích. Đến bà này thì được một thằng con trai nhưng nó thì nghiện ma túy còn con vợ hiện nay của tôi lại nghiện cờ bạc.
- Thế thì không thể gọi là “Xong cửa nhà” được đúng không? Nhất là bây giờ ông lại đang gặp phải hạn lớn. “Cửa nhà” không chỉ có vợ con mà gồm cả sự nghiệp nữa. Khi nào tất cả những thứ ấy yên ổn thì mới có thể gọi là “Xong” được. Tôi có hai cách có thể hóa giải vận hạn này. Một bá đạo, một vương đạo không biết ông định dùng cách nào?
-Thế nào là bá đạo? Thế nào là vương đạo?
  Hắn vội vàng hỏi. Ông thầy nhìn hắn rồi tươi cười giải thích
-Tôi nói thế này cho ông dễ hiểu \. Người ta có một vật quý mà ông muốn có nó thì ông chỉ có hai cách. Một là cầu xin người ta để người ta cho mình cách đó rất đàng hoàng nên gọi là vương đạo. Cách khác là ông lừa người ta để có thể chiếm đoạt lấy vật ấy cách ấy gọi là bá đạo.
- Xin thì ai cho. Muốn có thì phải giật lấy. Tôi dùng bá đạo
     - Vậy ông hãy dùng một cô gái đúng mười sáu tuổi còn trinh làm lễ giải hạn. Coi như ông lấy vợ lần thứ ba.
Hắn thấy ông thày này nói rất có lý và hắn đã tìm được vật giải hạn cho mình. Hắn rút điện thoại gọi cho má mì. Vẫn cái giọng lạnh tanh của mụ.
- Tối mai mời ông tới.
Tám giờ tối hắn đến. Vẫn như cái đêm trước, nhà tối, chỉ có ánh sáng mờ mờ của mấy ngọn đèn tường mầu đỏ soi dọc lối lên cầu thang tầng ba. Mụ chủ đi trước dẫn đường . Đi đằng sau hắn hỏi nhỏ
- Ở đây an toàn chứ?
 - Tuyệt đối an toàn.—Má mì nhát gừng. Hình như mụ luôn tiết kiệm từng lời nói.—Mà sao những quan chức các ông người nào cũng “Vừa đéo vừa run” thế?
- Nhiều quan chức đến đây lắm à?
Hắn dò hỏi. Mụ chủ cười gằn một tiếng rồi nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống nền nhà mà không trả lời hắn. Mụ dừng lại, dơ tay khẽ gõ cửa phòng. Một tiếng nói thanh thanh từ trong phòng vọng ra.
- Cứ vào!
Mụ chủ móc túi đưa cho hắn một cái gói nhỏ.
- Ông hãy đưa cái này cho nó.
Nói rồi mụ quay gót trở ra. Hắn mở cửa bước vào. Cô gái tối hôm trước chạy bổ ngay lại phía hắn, chìa tay ra.
- Đâu?
- Đâu cái gì?
Hắn hỏi lại.
- Cái gói mà mẹ em đưa cho anh ấy.
Hắn chìa cái gói giấy nhỏ ra. Cô gái vồ ngay lấy, tay run run mở gói giấy. Ma túy. Hắn khẽ kêu lên. Cô gái đưa cái gói bột màu trắng lên mũi hít mạnh. Xong! Cô gái nằm vật xuống giường, tay giang ngang, chân duỗi ra, mắt nhắm nghiền không hề biết là chiếc váy đang mặc tốc lên để lộ cả một vùng không có quần lót che phủ như mời gọi. Hắn ôm lấy cô gái. Cô gái vẫn nằm im nhưng bảo hắn:
- Từ từ đã anh. Em đang phê. Từ sáng đến giờ mẹ em không cho em một tép nào cả để ép em phải tiếp anh đêm nay.
- Bà ấy là mẹ em à?
- Vâng!
Hắn rùng mình. Có lẽ nào !
- Sao bà ấy có thể bán cả con gái ruột của mình?
Hắn hỏi. cô gái cười khẩy một tiếng.
-Anh lạ lắm sao? Đàn ông các anh còn dám bán cả vợ của mình để lấy quan chức thì mẹ em bán em để lấy tiền cũng có gì là lạ.
Câu nói của cô gái làm hắn thấy choáng váng. Hắn vội vàng chống chế
- Làm gì có chuyện ấy!
Cô gái hơi nhổm dậy nhìn thẳng vào hắn
- Sao lại không có. Chính mẹ em bị chồng mình đánh thuốc mê để dâng bà cho quan trên lúc bà mang thai em được hai tháng.
Hắn nhìn lảng đi chỗ khác không dám nhìn vào mắt cô gái.
- Rồi sau thì sao?
- Bà bỏ đi lang thang không dám về nhà mình vì bà đã đoạn tuyệt với gia đình để theo ông ta. Rồi bà bị lừa bán sang Trung Quốc suốt mười ba năm đến khi bà biết là bị ết bà quyết tâm tìm cách trốn về. Bà muốn được chết ở quê hương.
- Thế là mẹ thì ết, con thì nghiện.
Cô gái nằm ngửa, nhìn trân trân lên trần nhà rồi buột ra một tiếng thở dài.
- Có một thằng bố khốn nạn, một người mẹ đáng thương sắp chết. Đời em còn gì nữa mà không  hít. Em mà không hít có khi em đã nhẩy xuống sông tự tử từ lâu rồi.
Ừ ! Đúng thế thật, hắn tự nhủ. Ở vào hoàn cảnh của cô gái mà không hít mới lạ. Như hắn, chán vợ, chán con nhưng dù sao vẫn còn có đồng tiền thế mà lắm lúc hắn cũng còn cảm thấy phát điên. Lắm lúc, sau những cuộc ăn chơi thác loạn để quên đi nhưng về nhà, về cái nấm mồ hoang của hắn, hắn bỗng muốn đổi tất cả để lấy lại cái đêm mưa bão ấy khi mà con tim hắn tưởng như vỡ nát vì tủi nhục. Hắn chỉ muốn lao ra giữa dòng sông chảy xiết để chấm dứt cuộc đời thì đôi vòng tay nhỏ bé, gày yếu của vợ hắn đã nhẹ nhàng ôm lấy hắn, kéo hắn vào lòng.
- Ngủ đi anh! Đừng nghĩ ngợi làm gì. Ngày mai trời lại sáng.
Những ngày ấy, hắn như một đứa trẻ yếu ớt được tình yêu của người vợ chở che. Giá như những ngày ấy mà không có vợ hắn thì có lẽ hắn cũng đã nghiện như cô gái này rồi. Thế mà!
- Sao đến tận hôm nay mẹ em mới bán em? Tại không có ai trả giá cao như anh à?
- Không phải.—Cô gái lắc đầu. –Bà đã cố giữ em tránh xa ma túy và mại dâm nhưng không được. Năm em mười ba tuổi, lão chồng người trung quốc của bà định chơi em nhưng em không chịu, thế là lão tìm cách làm cho em nghiện. Mẹ em phát hiện ra, bà đã đưa em đi trốn. Về nước, bà đã mấy lần đưa em đi cai nghiện nhưng không được. Mà cai làm gì.
- Thế sao lần này bà ấy lại bán em?
- Em không biết. – cô gái quay người lại ôm lấy hắn.—Thôi chơi đi anh. Mà anh phải bo riêng cho em đấy.
Hắn móc túi lấy ra một tờ năm trăm ngàn, luồn tay qua chiếc áo đặt tờ giấy bạc vào chỗ đôi nhũ hoa của cô gái.
- Thế này được chưa? Ngoan và thật chiều anh vào anh sẽ còn bo nữa.
Hắn châm nến và dơ tay tắt đèn.
- Chơi dưới ánh nến lãng mạn hơn.
Hai thân người quấn lấy nhau. Tiếng hắn thở hổn hển. Tiếng cô gái kêu khe khẽ. Giữa lúc cao trào nhất, hắn bỗng như có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình. Hắn quay đầu nhìn lại. Má mì đã mở cửa vào trong từ lúc nào đang đứng ở góc căn phòng nơi mà ngọn nến không thể chiếu tới đang quan sát hai người làm tình. Trông đêm, hai con mắt mụ cháy rực đầy thù hận và đầy đau đớn.
- Sao…
Hắn mới thốt lên được  tiếng đó thì tất cả đèn trong căn phòng bật sáng. Hai người vớ vội lấy hai chiếc khăn tắm che lấy phía trước. Má mì tiến lên một bước, ánh sáng thù hận và đau đớn trong con mắt mụ tắt ngấm chỉ còn là cặp mắt lạnh tanh, vô cảm.
- Sao? Ông dùng con gái ông làm vật giải hạn đã xong chưa?
Vừa nói, mụ vừa hất mái tóc lòa xòa che khuôn mặt mình sang bên để lộ a một khuôn mặt thanh tú nhưng trên khuôn mặt đó đang nổi lên những vết mụn nhỏ. Khuôn mặt làm hắn ngờ ngợ.
-Bà là….
Má mì cười nhạt quay lại phía con gái.
- Sao ông khéo giả vờ thế? Ông biết rõ tôi là ai và nó là ai. Chẳng ai bỏ một nghìn đô để qua đêm với một cô gái ở đất này cả.—Vừa nói mụ vừa móc tập tiền hắn đưa cho mụ mấy hôm trước đưa cho con gái.—Đây là tiền bố con mua con để làm lễ giải hạn cho ông ấy. Ngày trước, ông ta dùng mẹ làm lễ giải hạn và bây giờ là con. Con ! Mẹ xin lỗi.
Dứt lời, mụ lao người đập mạnh đầu vào bức tường.
- Mẹ!
Cô gái kêu lên , lao đến đỡ lấy xác mẹ đang gục xuống. Cô ôm chặt lấy xác mẹ, gục mặt vào ngực bà chỉ còn thấy đôi vai cô gái rung lên dữ dội. Đột nhiên, cô đặt xác mẹ xuống đất, tiến từng bước về phía hắn, khuôn mặt đẫm nước mắt. Đôi mắt rực lên một ngọn lửa hận thù. Sợ hãi, hắn lùi dần, lùi dần đến khi lưng hắn chạm vào bức tường.
- Thằng khốn nạn.
Cô gái gào lên tưởng như rách cuống họng. Cô vung tay ném cả tập tiền vào mặt hắn. Những đồng tiền lả tả bay khắp gian phòng.

                                                    *
                                             *          *

Bây giờ ai đi qua gầm cầu cũng thấy một người đàn ông với cặp mắt ngây dại trong tay ôm một súc gỗ trong tay còn miệng thì lẩm bẩm
-Em ơi ! Mưa
                                                   
                                              Hà nội 15—2—2011

“1” Sao phá quân cung thiên di nằm ở cung tuất   theo tử vi thì đây là người bạc ác bất nhân
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoan1982

“Mặc định Con tim không cần lý lẽ
Con tim không cần lý lẽ’’
là một câu chuyện hay. Người đọc bị lôi cuốn thu hút ngay từ đầu câu chuyện. Hơi bị tiếc và buồn  là phần cuối câu chuyện kết thúc đúng như “con tim không cần lý lẽ”…
Người đọc tự hỏi: Đây có phải cái mà người ta vẫn gọi là tình yêu mù quáng không?
Tại sao khi yêu con tim lại không cần lý lẽ?

“Cuộc đời Anh là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng anh chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời Anh đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con gái đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của Anh dậy . ....Người con gái ấy mang tên của Em” (DESPERADO0_INLOVE)
Cái gì biết thì chia sẻ.Đừng sợ người ta cười mình hợm hĩnh.Chỉ e người ta không muốn tiếp thu.Cái gì chưa biết thì hỏi.Đừng ngại người ta cười mình dốt.Chỉ sợ mình hoài dốt thật(Ketxu)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn thế Duyên

. Hơi bị tiếc và buồn  là phần cuối câu chuyện kết thúc đúng như “con tim không cần lý lẽ”…

                                           Hoa 2182


Tại sao bạn lại tiếc và buồn vì câu chuyện kết thúc như vậy? Tôi nghĩ phải ngược lại mới đúng chứ.Có một câu này rất hay "Tình yêu chỉ có một còn những thứ tương tự như tình yêu thì có nhiều" Những thứ tương tự như tình yêu thì bao giờ cũng tỉnh táo còn tình yêu thì bao giờ cũng mù quáng bạn ạ. Tôi đã lang thang trong cuộc đời này để đi tìm một tình yêu đích thực nhưng không gặp. Tôi muốn mù quáng mà không đuộc mù quáng. Tôi là kẻ bất hạnh nên gửi uốc mơ của mình vào câu chuyện này. Một chút cổ tích cho những con người bất hạnh
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoan1982

Nguyễn thế Duyên đã viết:
. Hơi bị tiếc và buồn  là phần cuối câu chuyện kết thúc đúng như “con tim không cần lý lẽ”…
 Hoan 2182


Tại sao bạn lại tiếc và buồn vì câu chuyện kết thúc như vậy? Tôi nghĩ phải ngược lại mới đúng chứ.Có một câu này rất hay "Tình yêu chỉ có một còn những thứ tương tự như tình yêu thì có nhiều" Những thứ tương tự như tình yêu thì bao giờ cũng tỉnh táo còn tình yêu thì bao giờ cũng mù quáng bạn ạ. Tôi đã lang thang trong cuộc đời này để đi tìm một tình yêu đích thực nhưng không gặp. Tôi muốn mù quáng mà không đuộc mù quáng. Tôi là kẻ bất hạnh nên gửi uốc mơ của mình vào câu chuyện này. Một chút cổ tích cho những con người bất hạnh
Em không có năng khiếu về văn chương, nhưng em rất mê văn chương. Em hơi tiếc và buồn. Đó là cảm nhận của em, có thế nào em nói thế.
“Anh kêu lên một tiếng khe khẽ và thoảng thốt. Tôi ôm chầm lấy anh. Anh đứng im một lúc rồi mới từ từ gỡ tay tôi ra.
 -Đừng. –Anh nói nhỏ. –Em nên nghĩ đến….
Tôi vội vã lấy tay bịt mồm anh lại.

- Anh đừng nói gì cả. Con tim em không cần những lý lẽ”
Bác đã  dẫn dắt có tình có lý và kết thúc chuyện  bất ngờ, đã làm cho câu chuyện sinh động, hấp đẫn. Em vẫn biết , chuyện hay phải nói lấp lửng để người đọc tự suy ngẫm.
Có thể em chưa hiểu hết thông điệp mà tác giả muốn gửi đến bạn đọc. Em thấy tiếc và buồn vì em đã suy diễn theo chiều hướng cái tương tự giống tình yêu.


(VietNamNet) -
…Những người yêu nhạc hẳn còn nhớ sự kiện ban nhạc nam Hàn Quốc Super Junior tới Việt Nam tháng 3/2010. Sự xuất hiện của Super Junior chính là thước đo cho sức ảnh hưởng của âm nhạc và thần tượng tới người nghe - đặc biệt là người nghe trẻ tuổi.  

.….Nhiều fan Việt quỳ xuống để xin lỗi các thành viên trong nhóm nhạc Super Junior vì không thể “bảo vệ” họ khỏi đám đông vây kín tại sân bay Nội Bài (?!)
Một fan khác tâm sự: “Nếu có 1 ngày thế giới phản bội Super Junior, ELF (Ever Lasting Friends = Tình bạn vĩnh cửu, tên gọi fan club chính thức của Super Junior) cũng sẽ phản bội cả thế giới. Em sẵn sàng giết bố mẹ nếu ko cho em đi xem Suju biểu diễn. Thật vui vì ông bà già cuối cùng đã biết điều và để mình đi...”
Hệ lụy của những hâm mộ non nớt thường kéo dài rất lâu và nhiều khi để lại dấu ấn bi thảm trong cuộc sống. Các bạn trẻ chưa hiểu rằng không ai trân quý bạn bằng chính bản thân bạn và những người đang trực tiếp yêu thương, nuôi dưỡng bạn trưởng thành.
Sở thích thì ai cũng có cả. Khi bạn nghe một bản nhạc, ca khúc, bạn thích bài hát hay ca sĩ ấy thì đó là sở thích cá nhân, không ai lên án. Nhưng khi bạn tôn thần tượng của mình thành các bậc thần thánh đặt thần tượng trên tất cả: bản thân mình, lòng tự trọng, tự tôn của mình, cha mẹ mình, cuộc đời mình, thì liệu đó có phải là sự lệch lạc phông văn hóa và nền tảng đạo đức?
Tác giả: Vân Sam
Cái gì biết thì chia sẻ.Đừng sợ người ta cười mình hợm hĩnh.Chỉ e người ta không muốn tiếp thu.Cái gì chưa biết thì hỏi.Đừng ngại người ta cười mình dốt.Chỉ sợ mình hoài dốt thật(Ketxu)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tiểu Thanh Đình

@hoan2182

Theo tôi thì nhân vật trong tác phẩm của anh Duyên là một cô gái đã trưởng thành, nên cái tình cảm của cô gái ấy là tình yêu đích thực chứ không phải sự hâm mộ.

Không biết Thanh Đình viết vậy có chuẩn không nhỉ?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tiểu Thanh Đình

Nguyễn thế Duyên đã viết:
. Hơi bị tiếc và buồn  là phần cuối câu chuyện kết thúc đúng như “con tim không cần lý lẽ”…

                                           Hoa 2182


Tại sao bạn lại tiếc và buồn vì câu chuyện kết thúc như vậy? Tôi nghĩ phải ngược lại mới đúng chứ.Có một câu này rất hay "Tình yêu chỉ có một còn những thứ tương tự như tình yêu thì có nhiều" Những thứ tương tự như tình yêu thì bao giờ cũng tỉnh táo còn tình yêu thì bao giờ cũng mù quáng bạn ạ. Tôi đã lang thang trong cuộc đời này để đi tìm một tình yêu đích thực nhưng không gặp. Tôi muốn mù quáng mà không đuộc mù quáng. Tôi là kẻ bất hạnh nên gửi uốc mơ của mình vào câu chuyện này. Một chút cổ tích cho những con người bất hạnh
Ai bảo anh Duyên cứ "sáng suốt" "tỉnh táo" mãi thì làm sao mà tìm thấy cái đích thực chứ :))

Ai bảo không xem phim "Nàng công chúa và hạt đậu"? Trong đó có một câu nói rất hay :D
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoan1982

Tiểu Thanh Đình đã viết:
@hoan2182

Theo tôi thì nhân vật trong tác phẩm của anh Duyên là một cô gái đã trưởng thành, nên cái tình cảm của cô gái ấy là tình yêu đích thực chứ không phải sự hâm mộ.

Không biết Thanh Đình viết vậy có chuẩn không nhỉ?
Nhân vật nam- người cô gái yêu lại là người bạn học- đã từng trải đương nhiên là chín chắn hơn nhiều.

Đây là những tâm tư của nhân vật anh theo suy diễn của em:
Cuộc đời Anh là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng anh chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời Anh đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con gái đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của Anh dậy . Người con gái ấy có tên em ( DESPERADO0_INLOVE )

Nhân vật nam ấy đã viết những câu thơ “tóe lửa”

Đêm nay anh ngồi một mình
      Cô đơn làm đông giọt mực
      Nghẹn một câu thơ. Có một dòng nước mắt
      Của em trong câu thơ của anh

Ai dám bảo anh ấy không nói với cô gái:

Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ ... Có lẽ vì vậy mà em yêu Anh. Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ . ( LERMONTOV )

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé . ( SHAKESPEARE )

Sự việc cô gái đã “anh dũng” yêu bố của một người bạn cùng học, sống trong hoàn cảnh NGHÈO NHƯNG KHÔNG HÈN,  cũng không ai bảo đó  là tình yêu không đích thực cả.

Kết quả của tình yêu đó ra sao, tác giả không đề cập, khiến người đọc phải suy ngẫm, ít nhiều làm cạn hẹp giá trị nhân văn của tác phẩm văn học.

Sự chênh lệch quá nhiều về tuổi tác sẽ dẫn tới tình trạng  khác biệt về suy nghĩ, quan niệm sống và nhiều vấn đề khác.Và một chuyện vô cùng tế nhị nữa, đó là quan hệ vợ chồng, sinh con đẻ cái, chắc chắn là có ảnh hưởng rồi.

Mục đích cuối cùng của tình yêu là đi tới hôn nhân, xây dựng tổ ấm gia đình và sinh con đẻ cái làm tròn tránh nhiệm bảo tồn nòi giống. Nếu chỉ yêu suông yêu để mà yêu thì gọi là Valentine tức là va linh tinh thì chẳng có gì để bàn nữa.
Cái gì biết thì chia sẻ.Đừng sợ người ta cười mình hợm hĩnh.Chỉ e người ta không muốn tiếp thu.Cái gì chưa biết thì hỏi.Đừng ngại người ta cười mình dốt.Chỉ sợ mình hoài dốt thật(Ketxu)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn thế Duyên

Nguyễn Thế Duyên

Ranh giới mong manh.


Đây là câu chuyện của mười mấy năm về trước. Tôi nhớ đấy là một chiều mùa hè trời oi bức đến không chịu nổi. Tôi ngồi ở một quán trên phố Triệu  việt vương nhâm nhi cốc cà phê. Chiếc quạt đã chạy hết tốc độ mà mồ hôi tôi vẫn cứ rịn ra. Bất chợt một tiếng của một người hát dạo hát vọng tới . Tôi chú ý đến tiếng hát vì đó là một giọng hát của một cô bé nhỏ tuổi nhưng rất trong. Tôi nhìn ra đường. Hai bố con người hát dạo đang đi dọc vỉa hè. Người bố , tôi đoán chỉ hơn tôi một vài tuổi,cầm một cái nón dơ về phía những người đi đường và những ông khách đang ngồi uống cà phê như tôi trong những quán dọc theo phố. Không một đồng nào được ném vào trong chiếc nón . Tôi đọc được nỗi thất vọng trong đôi mắt người bố. Không cầm lòng được, tôi đứng dậy, vẫy hai bố con. Họ đi đến tôi. Cô bé, người hát, chắc đã mệt lắm. Chiếc áo nó đang mặc đẫm mồ hôi,dính chặt vào người. Cô bé chắc rất đói. Mắt nó dán vào chiếc bánh tôi đang ăn dở đặt trên bàn. Trong tôi dâng lên một cảm xúc khó tả
           -Hai bố con ngồi xuống đi, cháu đói lắm phải không?-Tôi hỏi con bé rồi quay sang bảo chủ quán-Chị cho tôi mấy cái bánh và hai cốc trà đá

Hai bố con ăn ngấu nghiến. Chắc họ quá đói và khát. Sống mũi tôi bỗng  thấy cay cay. Họ ăn xong, tôi cho hai bố con năm nghìn đồng. Năm nghìn cách đây mười mấy năm to lắm chứ không như bây giờ
  Tối hôm ấy, tôi cùng với vợ và mấy thằng bạn học với nhau từ hồi học đại học đi chơi Hồ Tây. Lúc về đột nhiên thằng Hưng bảo
           -Ra phố Gầm cầu đi chúng mày. Tao biết ở đấy có một hàng bánh rán cao lâu rất ngon
           -Bây giờ Hà nội làm chó gì còn loại bánh rán ấy nữa. Mày chỉ bốc phét
Ngày xưa , khi người tàu chưa bỏ đi loại bánh rán ấy ở đâu cũng có. Chiếc bánh rán vỏ mỏng tang. Viên nhân đỗ tròn xoe. Cầm cái bánh lắc còn nghe thấy tiếng viên nhân lăn lục cục. Bánh ăn nóng, thơm, ngon một cách kì lạ. Từ sau năm bẩy chín, khi người tầu chạy khỏi Việt nam, loại bánh ấy cũng biến mất khỏi Hà Nội
           -Bốc phét là thế nào. Tuần trước tao vừa được mời . Đi
Chúng tôi kéo nhau đến phố Gầm cầu . Một con phố tối tăm,bẩn thỉu. Nơi mà hồi ấy những người ăn xin, hát dạo, bọn du thủ du thực, trộm cắp tối tối lại họp nhau về ngủ qua đêm. Chúng tôi chui vào một hàng bánh rán cao lâu ăn một bữa thỏa thích cho bõ nhớ. Lúc đứng dậy ra về,vợ tôi còn bảo
           -Anh Hưng, anh lấy cho em một chục cái  em mang về cho cho anh Duy. Thế nào từ giờ đến tối anh ấy cũng phải ăn mấy lần nữa. Người đâu mà thích ăn vặt thế không biết
           -Vợ bọn anh mà cũng chiều chồng như em thì tốt quá –Thằng Hưng cười nói- Nhất mày đấy
Chúng tôi kéo nhau về. Đi qua một ô của gầm cầu,đột nhiên tôi lạinhìn thấy hai bố con người hai dạo buổi chiều. Hình như họ đang nấu ăn. Con bé đang ngồi tư lự bên cạnh bếp lửa được làm bằng ba hòn gạch chụm lại. Ngọn lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt võ vàng già trước tuổi của nó. Không biết nó đang nghĩ gì?.Tôi dừng lại.Vợ tôi nhìn theo hướng nhìn của tôi rồi hỏi nhỏ
           -Có phải hai bố con mà anh nói với em không?
           -Ừ
  Biết tính tôi, vợ tôi dúi vào tay tôi gói bánh rán rồi bảo
           -Anh đến với họ đi ,em với các anh ấy  về trước.
Tôi ngần ngừ
           -Em không giận đấy chứ?
           -Không, !Anh đi đi không có tối nay anh lại mất ngủ thì lại khổ em
Nàng ẩn vai tôi về phía hai cha con rồi kéo những bạn tôi đi .Vợ chồng tôi rất hợp nhau. Nàng biết rất rõ những cá tính của tôi và chưa bao giờ tôi thấy nàng khó chịu với những cá tính ấy , kể cả việc thỉnh thoảng tôi vẫn hay vác tiền nhà đi giúp một ai đó
Tôi đi về phía hai cha con người hát dạo . Họ nhận ngay ra tôi. Tôi vớ lấy một hòn gạch làm ghế ngồi xuống cạnh con bé. Đưa cho nó túi bánh rán và bảo           
           -Hai bố con ăn đi
Con bé lí nhí cám ơn rồi mở túi bánh đưa cho bố. Hai bố con ăn một cách ngon lành. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao ngày nào tôi cũng gặp bao nhiêu người nghèo khổ mà sao tôi lại đặc biệt chú ý đến hai bố con nhà này. Tại vì con bé xinh sắn? Tại vì giọng hát của nó quá trong? Hay tại số phận? Chịu, tôi không lí giải được. Chỉ biết rằng từ trong sâu thẳm tiềm thức có một tiếng nói buộc tôi phải làm một điều gì đó cho họ
           -Chị nhà đâu anh?
Đang ăn, nghe hỏi về vợ, Người cha đột nhiên đờ ra, mồm anh ta méo sệch, hai hàng nước mắt tuôn dài trên má.Nhìn một người đànbà khóc vì đau khổ đã là một cực hình với tôi. Đằng này nhìn một người đàn ông khóc tôi thật không sao chịu nổi.Tối hôm đó, người cha đã kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của mình
Rất muộn tôi mới về nhà. Vợ tôi ra mở cửa,nhìn nét mặt tôi nàng im lặng không nói gì. Nàng biết tôi đang xúc động         . Nàng lẳng lặng cắm chiếc đèn bàn trên bàn làm việc , mở ngăn kéo lấy quyển sổ tôi vẫn ghi chép,bơm mực vào bút cho tôi (Thời ấy bút bi hiếm lắm)rồi trở về phòng ngủ. Lúc  nàng đi ngang qua tôi, tôi im lặng ôm lấy nàng thì thào
           -Cám ơn em
 Nàng gỡ tay tôi ra ,mỉm cười
           -Anh đừng có thức suốt đêm đấy
Tôi ngồi trước bàn làm việc mà không viết được gì. Trước mắt tôi cứ hện ra một căn nhà vách đất đầy những mảng tường bị mưa gíó làm đổ nát và một người đàn bà nằm chết trên nền        .Khuôn mặt con bé đẫm nước mắt cứ chập chờn trong tôi. Tôi cứ ngồi im như thế không biết bao lâu. Đột nhiên nghe cạch một tiếng, tôi giật mình nhìn lên.Vợ tôi đặt bát mì trước mặt tôi,liếc nhìn cuốn sổ vẫn trống trơn trên bàn            ,
vợ tôi bảo
           -Anh đi ngủ đi.Đêm nay anh chẳng viết gì được đâu. Anh hãy để cho xúc động lắng xuống. Ngày mai anh mới có thể sắp xếp được những suy nghĩ của mình
           -Không phải thế-Tôi nói-Anh muốn làm một việc gì đấy thiết thực cho họ chứ còn viết về họ thì có ích gì đâu
Vợ tôi kéo một chiếc ghế khác ngồi uống bên cạnh.
           -Thì anh định làm gì thì cứ làm đi. Em có ngăn anh đâu.Nhưng em nghĩ cho tiền họ không giải quyết được vấn đề. À!Mà sao anh không nhờ anh Tâm?Anh ấy là tỉnh ủy viên phụ trách nội chính làm gì mà anh ấy không thu xếp được cho họ một việc gì đó
           -Đúng rồi!-Tôi reo lên-Em tài thật đấy
 Tâm cũng là bạn học với tôi từ hồi đại học. Hiện nó là tỉnh ủy viên tỉnh Sơn la. Lần nào về Hà nội họp nó cũng vào nhà tôi chơi.
Ngay hôm sau tôi đi Sơn La. Tối hôm đó chúng tôi tôi ngồi nói chuyện với nhau rất khuya. Tôi kể với nó về hai cha con người hát dạo. Nó nhìn tôi một lúc rồi lắc đầu
           -Mày vẫn y như ngày xưa chẳng tay đổi gì. Thảo nào hơn hai mươi năm rồi mà mày vẫn cứ đứng ỳ ra một chỗ. Rồi, bây giờ mày muốn tao làm gì?
           -Mày có thể bố trí cho người bố một chân gì đó ,bảo vệ chẳng hạn,và tìm cách đưa con bé vào trong trường nội trú của tỉnh. Tao nghĩ hai việc đó với cương vị hiện nay của mày thực hiện nó không khó.
           -Rồi!Rồi –Nó thở dài đánh thượt một cái-Tao chẳng thấy mày nhờ gì cho mày cả, toàn đi ôm việc thiên hạ. Mà mày toàn đi làm phúc thế mà sao vợ chồng mày vẫn cứ tịt nhỉ. Hay là lên đây tao hỏi cho một cô vợ bé
           -Có các cả đàn bà thiên hạ đổi lấy vợ tao tao cũng không đổi .Nhìn chúng mày một lũ một lĩ mà tao vãi cả linh hồn
  Mấy hôm sau, tôi đưa hai bố con lên Sơn la, mọi việc đều êm thấm. Thằng Tâm đã đưa được ông bố vào làm bảo vệ một cơ quan ở tỉnh còn con bé được đưa vào trường nội trú.Thời gian cứ thế trôi đi, thỉnh thoảng chúng tôi chỉ liên hệ qua những bức thư. Thư ngày một thưa,rồi cuối cùng ngừng hẳn. Lâu rồi tôi cũng quyên bẵng mất chuyện đó.Cho đến cách đây bốn năm, đột nhiên mọi việc đều thay đổi
  Tôi còn nhớ đó là hôm chủ nhật, có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa. Một cô gái lạ hoắc đứng ở ngoài, thấy tôi cô ta reo lên
           -Chú Duy
Tôi ngạc nhìn cô bé ,cố nhớ xem cô ta là ai. Chịu, không thể nào nhận ra trong lúc con bé cứ nhìn tôi cười ngặt nghẽo
           -Chú không nhận ra cháu phải không? Cháu là Hà, con bé hát dạo
Con bé Hà ư? Trời đất. Tôi làm sao có thể nhận ra được . Nó đã trở thành một thiếu nữ, xinh đẹp. Chẳng còn một chút gì của con bé hát dạo ngày xưa trong nó.Tôi quay vào trong nhà rối rít gọi vợ
           -Em ơi ra đây mau- Vợ tôi chạy ra, tôi chỉ vào con bé hỏi vợ-Đố em biết ai đây?
Vợ tôi nhìn kĩ con bé một lúc rồi dè dặt hỏi
           -Có phải là Hà không?
           -Ôi! Cô
Con bé kêu lên rồi lao đến ôm chầm lấy vợ tôi, nước mắt nó giàn dụa. Chúng tôi vào trong nhà, vợ tôi pha cho nó một cốc nước chanh rồi hỏi
           -Nào, bây giờ cháu kể chuyện nhà cho cô chú nghe nào. Bố cháu vẫn khỏe chứ? Cháu về Hà Nội làm gì?
           -Cháu cám ơn cô chú. Bố cháu vẫn khỏe.Nhà cháu bây giờ đỡ nhiều rồi. Cháu được tỉnh cho về học thanh nhạc ở trường văn hóa nghệ thuật quân đội
           -Tốt quá- Tôi kêu lên-Cháu phải cố gắng lên,giọng hát của cháu hay lắm. Ngày trước chính vì giọng hát của cháu làm chú chú ý đến bố con cháu đấy
Con bé bùi ngùi. Chắc nó nhớ lại những ngày cơ cực của sáu năm về trước
           -Cháu rất biết ơn cô chú. Nếu không có cô chú đời cháu chẳng biết sẽ đi đến đâu
Con bé ở lại nhà tôi hai ngày, sáng hôm thứ ba, cả hai vợ chồng tôi đưa con bé nhập trường. Lúc về vợ tôi căn dặn nó
           -Cháu phải chăm học, chủ nhật phải về nhà cô chú, thiếu cái gì thì cứ nói với cô. Rõ chưa?
Chúng tôi rất yêu quý con bé, chủ nhật nào con bé cũng về nhà chúng tôi. Không ai nói ra,nhưng ai cũng cảm thấy con bé là một thành viên của gia đình. Tôi chắc con bé cũng có cảm nhận ấy.
Khi con bé học đến năm thứ ba thì vợ tôi bị ốm nặng. Nàng bị ung thư . Bệnh tình biến chuyển rất nhanh. Con bé phải nghỉ học để vào bệnh viện chăm sóc nàng .Đối với tôi đó là một thời kì khủng khiếp. Tối nào tôi cũng ở trong bệnh viện với vợ ai  đuổi về cũng không về. Tôi biết , tôi với vợ tôi chẳng còn được bao nhiêu ngày nữa . Một hôm vợ tôi bảo
       -Anh, hôm nay cả nhà ta đi chơi một buổi đi. Nằm đây nhiều em thấy tù túng quá
Hôm ấy cả ba chúng tôi đi chơi khắp nơi. Cả ba đều cười nói vui vẻ. Cả ba đều thỉnh thoảng tìm một cớ gì đó tách riêng ra trong vòng một vài phút để lau vội hàng nước mắt, để cắn chặt môi lấy lại dũng khí mà còn tiếp tục nói, cười. Chúng tôi chụp một loạt ảnh. Nàng đòi chụp mấy kiểu ảnh một mình. Nước mắt tôi trào ra. Tôi hiểu. Con bé kéo tay tôi nói nhỏ
       -Chú, lau nước mắt đi, cô ra kia kìa. Nhanh lên
Tối hôm đó cả nhà tôi,ba người ngồi bên nhau. Nàng bảo tôi giọng trầm xuống
       -Anh! Khi em đi rồi anh đừng quá đau buồn. Anh phải chú ý giữ sức khỏe. Một năm sau anh nên lấy vợ. Đừng để lâu anh cũng nhiều tuổi rồi- Tôi bật khóc. Lần đầu trên trên đời tôi khóc. Nàng ôm lấy tôi, dịu dàng lấy khăn lau nước mắt cho tôi-Anh hãy nhìn em đi-Tôi ngước lên nhìn vào mắt nàng .Ôi !một bầu trời bình yên. Tâm bão. –Anh hãy hứa với em đi
       -Anh thề với em, cả cuộc đời anh sẽ…Tôi mới nói đến đấy thì nàng đã vội vàng lấy tay bịt mồm tôi lại
       -Anh, Đấy không phải là điều em muốn nghe. Em sẽ không nhắm được mắt nếu anh cứ như vậy.Nào ,hãy nhìn thẳng vào mắt em. Thế, thế. Bây giờ thì anh hứa đi
       -Anh hứa
Nàng quay sang con bé
       -Còn cháu , khi cô đi rồi cháu cố gắng an ủi chú. Cháu đừng ở kí túc xá nữa. hãy dọn về ở với chú .Chú là người nhậy cảm, cố gắng chăm sóc chú hộ cho cô. Khi nào tốt nghiệp hãy đến mộ cô hát cho cô nghe bài hát mà cháu hát trong lễ tốt nghiệp nghe chưa
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn thế Duyên

Nguyễn Thế Duyên

Ranh giới mong manh.


Đấy là buổi tối cuối cùng nàng còn tỉnh táo. Một tuần sau nàng ra đi
Sau đám tang ,nhà tôi như một cái nhà mồ. Hoang vắng và lạnh lẽo. Tôi suốt ngày ngồi thẫn thờ trước bàn viết ngắm nhìn ảnh vợ. Con bé cứ thầm lặng chăm sóc tôi.Không nói một lời, nó biết nỗi đau của tôi quá lớn không thể dùng lời nói mà xoa dịu được. Mãi mấy tháng sau, một hôm tôi đi lang thang  vô định. Khoảng hơn hai giờ sáng, tôi trở về nhà. Cửa vẫn mở hé, tôi mở cửa bước vào. Con bé đang ngồi đọc một cuốn sách trong phòng . Tôi hỏi nó
       -Sao cháu không đi ngủ đi. Đợi chú làm gì. Chú có chìa khóa mà
Nói xong, không đợi con bé trả lời, tôi ngồi ngay vào bàn viết. Trên bàn, quyển sổ ghi chép của tôi đã đặt sẵn, cái bút đã bơm đầy mực. Lọ hoa nhỏ trên bàn cắm ba bông hồng nhung tươi thắm. Tất cả vẫn y nguyên như lúc vợ tôi còn sống. Đêm hôm đó, lần đầu tiên từ khi vợ mất , tôi làm được một bài thơ. Bài “Khóc vợ”. Sáng hôm sau, tôi đưa bài thơ cho con bé đọc. Nước mắt con bé chảy quanh. Hai chú cháu tôi ôm nhau khóc
Sau lần ấy, tôi bắt đầu bình tâm trở lại. Con người dù nỗi đau có lớn đến đâu thì cuồi cùng vẫn cứ phải tiếp tục sống. Dần dần thời gian,  công việc và nghĩa vụ làm  người sẽ  giúp vết thương kín miệng
Một buổi tối, con bé mang về nhà một bài thơ và bảo tôi
       -Cháu đọc thấy một bài thơ cổ nhưng không hiểu , chú dịch cho cháu-Rồi nó đọc-
                                           Quân sinh thiếp vị sinh
Thiếp sinh quân đã lão
Quân hận thiếp sinh trì
Thiếp hận quân sinh tảo
Tôi biết bài thơ này. Nó là một bài thơ rất ít người biết. Không biết làm sao con bé lại lần được bài thơ này. Tôi giải thích từng từ cho con bé. Nó im lặng một lúc rồi đột ngột hỏi
           -Ngày xưa bao nhiêu tuổi thì lên lão chú nhỉ?
           -Khoảng năm mươi .Cháu không thấy trong “ Nhật kí trong tù” cụ Hồ viết “Tuổi ngoại năm mươi thường thán lão” là gì
           -Tức là chàng trai và cô gái hơn nhau năm mươi tuổi cơ à?
Con bé hỏi mà mắt nó mơ màng nhìn đi tận đâu. Tôi vô tình nói
           -Chắc không đến thế đâu. Ngày xưa tuổi thọ thấp, chỉ gần bốn mươi là người ta đã cảm thấy mình già lắm rồi
  Đột nhiên con bé quay sang nhìn thẳng vào tôi và nói
           -Một mối tình đẹp có phải không chú?
Tôi giật mình. Linh cảm mách bảo tôi có một cái gì đó không ổn ở đây.Tôi cười khỏa lấp
           -Cháu đừng tin vào thơ văn. Mà dạo này cháu cũng đọc thơ kia à.Có anh chàng nào rồi phải không?
           -Không !làm gì có. Nếu có cháu phải mang về báo cáo chú chứ
Con bé nói với tôi với một giọng nói rất mạnh mẽ , khẳng định. Hình như nó cố làm cho tôi hiểu rằng nó chưa yêu ai .Tối hôm đó , lần đầu tiên tôi nhận ra một điều : Con bé đã cố gắng chăm sóc tôi giống y như lúc vợ tôi còn sống. Khi nhận ra điều này , cảm giác bất an trỗi dậy trong tôi. Từ hôm đó ,tôi cố gắng tránh xa con bé. Nhưng kể cũng lạ, tôi càng cố tránh xa con bé thì cảm giác bất an càng lớn dần lên trong tôi. Càng cố xua đuổi cảm giác ấy, một cảm giác khó tả, không hình ,không bóng, thì nó càng lớn và lớn ngày một nhanh
  Một buổi chiều, tôi ra nghĩa trang thăm mộ vợ. Từ đằng xa, tôi đã thấy con bé đang đứng trước mộ vợ tôi. Giật mình, tôi rón rén đi sát lại gần.Nấp sau một ngôi mộ mới xây to tướng, tôi thấy con bé đang khấn. Không phải khấn! vì nó nói rất to như không phải chỉ nói với người nằm trong mộ mà còn muốn nói với cả chính mình
           -Cô ơi, cô hãy tha thứ cho cháu. Cháu không biết cháu làm thế này có đúng không. Cô đã bảo cháu phải chăm sóc chú nhưng cô ơi, cháu chỉ có thể chăm sóc chú khi cô cho phép cháu gọi cô bằng chị.Cô ,cô cho cháu gọi cô bằng chị cô nhé
  Tôi sững người khi nghe con bé nói. Hóa ra cảm giác bất an trong tôi là đúng. Tôi bước ra khỏi chỗ nấp, đi lại phía con bé,nghiêm mặt
           -Cháu nói gì vậy? Hà. Cháu đừng lẫn lộn giữa tình yêu và lòng biết ơn .Cháu rõ chưa. Chú đáng tuổi bố cháu
Con bé lúng túng trong một thoáng song nó lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Nó nhìn thẳng vào mắt tôi với một ánh mắt đanh lại
           -Không! Cháu không lẫn lộn
Nói xong nó bật khóc và bỏ chạy. Còn lại một mình, tôi lặng lẽ châm hương cắm lên mộ. Ngước lên nhìn ảnh vợ, tôi thấy hoang mang. Tôi nhắm mắt ,định thần, cố gắng đè nỗi hoang mang ấy xuống. Không được. Tôi sợ hãi chính mình. Em! Tôi thầm nói trong đầu. Anh không thể quên em. Em hãy giúp anh. Tôi mở mắt, chăm chăm  nhìn vào ảnh vợ. Trong làn khói hương mờ mờ đang lan tỏa quanh bức ảnh, tôi thấy nàng như đang cười
           -Anh ! đã một năm rồi, anh đã hứa với em điều gì?
Có tiếng thì thầm đâu đó. Tôi ôm mặt
           -Không!
Tôi thốt kêu lên thành tiếng.Nhìn lên bức ảnh, nụ cười của nàng biến mất.Bức ảnh nhìn tôi như trách móc. Không, em ơi. Anh xin lỗi. anh không thể. Sương chiều buông tím. Nghĩa trang không một bóng người. Một tiếng chim thê lương vang lên trong bóng tối nhạt nhòa trùm lên những ngôi mộ
    Rất muộn, tôi mới trở về nhà.Con bé đã bỏ đi. Trên bàn, mâm cơm phần tôi đậy lồng bàn. Trên bàn viết, cuốn sổ ghi chép để sẵn. Chiếc bút bơm đầy mực. Một lọ hoa hồng với ba bông hồng đỏ thắm. Không một mảnh giấy để lại. Mười một giờ đêm , tôi bắt đầu lo lắng. Tôi lấy xe phóng vào trường con bé
  Tôi đi dọc theo hành lang, nhìn nhanh vào các phòng. Không thấy con bé. Cứ thế, tôi đi khắp các phòng. Đến phòng hội trường ở cuối hành lang tầng ba,  thoáng nhìn thấy một bóng người. Tôi dừng lại , nhìn vào. Đúng con bé rồi. Tự nhiên tôi cảm thấy con tim mình giật lên một cái.Tôi định chạy lại nhưng tôi đã kìm lại.Hội trường không bật đèn.Trong ánh sáng mờ mờ từ những ngọn đèn ngoài sân hắt vào, con bé ngồi tư lự. Không biết nó đang nghĩ gì?Trong đầu tôi lại thoáng hiện lên hình ảnh con bé ngồi bên bếp ở gầm cầu của mười mấy năm về trước.Tôi cứ đứng chôn chân ngoài cửa không biết bao lâu lặng lẽ nhìn con bé. Tôi thấy nó lấy tay quệt ngang qua mắt. Lòng tôi chợt nhói lên. Có lẽ con bé khóc.Tôi cứ đứng như thế cho đến lúc con bé đứng dậy .Núp sang một bên , để cho con bé đi qua, tôi lặng lẽ đi sau con bé cho đến lúc biết chắc nó đã về ở trong khu kí túc xá của trường tôi mới yên tâm trở về nhà
  Đêm đó, tôi thấy ngôi nhà mình trống trải một cách lạ thường. Ngôi nhà như rộng ra. Tôi đi nằm mà không sao ngủ được. Tôi ngồi dậy đến bàn viết. và tôi không thể tin được, lần đầu tiên kể từ khi vợ mất, tôi không nhìn ảnh vợ mà nhìn lọ hồng nhung tươi thắm mà con bé để trên bàn viết. Đầu óc tôi quay cuồng với bao nhiêu ý nghĩ mà không một ý nghĩ nào rõ nét đang đảo lộn trong đầu.Tôi thiếp đi trên bàn viết. Hôm sau , tôi đi làm từ sáng sớm. Chiều về mở cửa vào nhà, Nhà cửa đã gọn gàng, Một mâm cơm đậy lồng bàn trên bàn ăn. Trên bàn viết, cuốn sổ để sẵn, bút bơm đầy mực, một lọ hoa với ba bông hồng nhung tươi thắm. Cứ như có một cô Tấm  từ trong quả thị chui ra. Suốt mấy tháng ròng, chỉ trừ chủ nhật, ngày tôi nghỉ, còn hôm nào con bé cũng về nhà thầm lặng chăm sóc tôi.
  Một buổi tối tôi đang ngồi uống nước thì có tiếng gõ cửa,tôi ra mở cửa. Bên ngoài là một cô gái. Cô ta lễ phép chào tôi
           -Cháu chào chú, Chú có phải là chú Duy không ạ?
           -Đúng rồi, có việc gì đấy cháu? Cháu vào nhà đi
Cô gái nhìn tôi rất lâu, vừa nhìn vừa tủm tỉm cười, phải một hai phút sau nó mới nói
           -Cháu, À quên. Em là bạn của Hà. Sáng mai trường em tổ chức biểu diễn báo cáo tốt nghiệp. Hà gửi biếu anh một tấm vé mời anh đi dự buổi biểu diễn của nó-Nói đến đây, đột nhiên con bé không cười nữa, nó nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với giọng rất trang nghiêm-Em rất mong anh đến dự. Anh đừng làm cho Hà thất vọng
 Tối hôm ấy tôi suy nghĩ rất lung Liệu mình có nên đi không? Nếu đi thì mình phải sử sự sao đây? Từ hôm con bé bỏ đi, tôi đã vào trường tìm con bé mấy lần nhưng lần nào con bé cũng tìm cách lánh mặt. Thực tình,tuy tôi đến tìm con bé nhưng tôi nửa muốn gặp, nửa muốn không. Tôi sợ. Ôi, cái ranh giới chú cháu của chúng tôi sao mà mong manh thế
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, tắm rửa, cạo râu, lấy bộ com lê mà đã hơn một năm nay tôi không động đến mặc vào. Lúc đứng trước gương chải đầu, bất chợt tôi nhìn thấy mấy sợi tóc bạc trên mái tóc.Tôi đứng thừ người trước gương rồi lẳng lặng cởi áo khoác lên thành ghế. Đi! Không đi! Đi! Không đi. Hai ý nghĩ ấy cứ vật lộn trong đầu. Không quyết định được, tôi vớ lấy xe phóng đi . Vô định, hoang mang. Tôi cứ thế  phóng xe đi. Đi đâu? Tôi không biết. Tôi cứ đi lòng vòng và đột nhiên, tôi nhận thấy mình đang ở trước cổng trường con bé. Liếc nhìn đồng hồ, muộn quá rồi. Tôi hốt  hoảng tạt vào vệ đường mua  một bó hoa hồng và  một tờ bưu ảnh. Tôi nắn nót ghi dòng chữ : Chúc mừng .Viết đến đây ngòi bút tôi dừng lại ngẫm nghĩ mãi mà không biết nên viết chữ em hay chữ cháu đằng sau chữ chúc mừng. Cuối cùng tôi quyết định bỏ lửng. Tôi viết: Chúc mừng nhân ngày tốt nghiệp rồi kí tên
Hội trường đông nghẹt người, tôi cố gắng tìm đến chỗ ngồi của mình. May quá vừa vặn đến tiết mục của con bé. Đứng trên sân khấu,con bé nhìn thấy tôi len lên. Nó cứ đứng im trên sân khấu,đợi cho tôi ngồi vào chỗ của mình rồi mới cúi đầu chào khán giả và cất tiếng hát.Bài hát con bé chọn là bài “Đợi”
Em đứng bên cầu đợi anh .Tiếng hát cất lên da diết .Tôi  cảm nhận được con bé hát bằng chính nỗi lòng mình. Trong lúc hát, con bé không nhìn vào khán giả mà cứ nhìn xoáy vào tôi với ánh mắt vừa mạnh bạo, vừa quyết liệt. Người tôi nhẹ bẫng bay lên theo tiếng hát.Đến khi tiếng vỗ tay vang lên tôi mới sực tỉnh. Mọi người đứng cả dậy. tiếng vỗ tay rầm trời. Một đám năm sáu người chạy lên tặng hoa . tôi cầm bó hoa của mình muốn chạy lên nhưng không hiểu sao đôi chân của mình lại nặng chịch không nhấc lên được. Tôi đưa bó hoa cho cô gái ngồi bên cạnh
           -Cô bé-Tôi bảo cô gái- cháu cầm bó hoa này lên tặng người hát hộ chú
Cô gái nhìn tôi một thoáng. Chắc là nó ngạc nhiên lắm nhưng không nói gì cầm bó hoa đi lên sân khấu. Tôi bỏ ra về
 Chiều, tôi ra thăm mộ vợ. Trên mộ, tôi thấy bó hoa tôi tặng con bé ban sáng đặt trên mộ. Trên bó hoa, ngoài tờ bưu thiếp chúc mừng của tôi còn cài một mảnh giấy nữa. Tôi mở tờ giấy ra đọc. Con bé viết
           “Chị ơi, hôm nay em vừa làm lễ tốt nghiệp. Chúng em đến đây để hát cho chị nghe như chị đã dặn. Bài hát em hát hôm nay là bài đợi chị ạ. Chị ơi em sẽ đợi . Chị tha thứ cho em chị nhé
                                                                                  
Em của chị
                                                                                      


Trời ơi! bó hoa chính là tôi                    
                                                                                                           Hà nội 1-9-2008
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoan1982

Nguyễn thế Duyên đã viết:
Ranh giới mong manh.
….Tôi nhìn ra đường. Hai bố con người hát dạo đang đi dọc vỉa hè. Người bố , tôi đoán chỉ hơn tôi một vài tuổi,cầm một cái nón dơ về phía những người đi đường và những ông khách đang ngồi uống cà phê như tôi trong những quán dọc theo phố. Không một đồng nào được ném vào trong chiếc nón . Tôi đọc được nỗi thất vọng trong đôi mắt người bố. Không cầm lòng được, tôi đứng dậy, vẫy hai bố con. Họ đi đến tôi. Cô bé, người hát, chắc đã mệt lắm. Chiếc áo nó đang mặc đẫm mồ hôi,dính chặt vào người. Cô bé chắc rất đói. Mắt nó dán vào chiếc bánh tôi đang ăn dở đặt trên bàn. Trong tôi dâng lên một cảm xúc khó tả …
..................................
Trời ơi! bó hoa chính là tôi                    
Hà nội 1-9-2008
Mới đọc non nửa câu chuyện đã thấy 3 lỗi chính tả:
Tại vì con bé xinh sắn?
Người cha đột nhiên đờ ra, mồm anh ta méo sệch,
hai hàng nước nước mắt nó giàn dụa.

Ai đã đọc truyện ngắn Con tim không cần lý lẽ ( trang 8), chỉ cần đọc non nửa truyện ngắn Ranh giới mong manh, cũng có thể đoán được kết cục chuyện .
Tác giả đã lặp lại chính mình- “đạo văn” của chính mình- khi đưa ra câu chuyện  mà các nhân vật có tuổi tác và tính cách giống  nhau. Nhân vật “tôi” đáng tuổi bố nhân vật có cùng tên là Hà. (Ở “ Con tim không cần lý lẽ,” nhân vật “tôi” quen nhân vật Hà khi đã ở tuổi thành niên, còn ở “Ranh giới mong manh” nhân vật Hà ở tuổi vị thành niên).
Tuy kết cấu  câu chuyện  xộc xệch, một số tình tiết thiếu logic, toàn bộ câu chuyện vẫn toát lên được nhân sinh quan của tác giả:
Nguyễn thế Duyên đã viết:
Tại sao bạn lại tiếc và buồn vì câu chuyện kết thúc như vậy? Tôi nghĩ phải ngược lại mới đúng chứ.Có một câu này rất hay "Tình yêu chỉ có một còn những thứ tương tự như tình yêu thì có nhiều" Những thứ tương tự như tình yêu thì bao giờ cũng tỉnh táo còn tình yêu thì bao giờ cũng mù quáng bạn ạ. Tôi đã lang thang trong cuộc đời này để đi tìm một tình yêu đích thực nhưng không gặp. Tôi muốn mù quáng mà không đuộc mù quáng. Tôi là kẻ bất hạnh nên gửi uốc mơ của mình vào câu chuyện này. Một chút cổ tích cho những con người bất hạnh
Hỏi tác giả một câu: Trong hai truyện ngắn kể trên, nhân vật Hà có phải những con người bị ...bất hạnh không?
Cái gì biết thì chia sẻ.Đừng sợ người ta cười mình hợm hĩnh.Chỉ e người ta không muốn tiếp thu.Cái gì chưa biết thì hỏi.Đừng ngại người ta cười mình dốt.Chỉ sợ mình hoài dốt thật(Ketxu)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 10 trang (94 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] ›Trang sau »Trang cuối