Thơ » Anh » William Shakespeare » Sonnet
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 04/09/2021 18:50
Since I left you, mine eye is in my mind,
And that which governs me to go about
Doth part his function, and is partly blind,
Seems seeing, but effectually is out;
For it no form delivers to the heart
Of bird, of flower, or shape which it doth latch;
Of his quick objects hath the mind no part,
Nor his own vision holds what it doth catch;
For if it see the rud’st or gentlest sight,
The most sweet-favour or deformed’st creature,
The mountain or the sea, the day or night,
The crow or dove, it shapes them to your feature.
Incapable of more, replete with you,
My most true mind thus maketh mine untrue.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 04/09/2021 18:50
Xa em rồi, mắt chôn vào tâm khảm,
Gói ghém lại cho mình để ra đi
Phần nhìn lại mình, phần chẳng thấy chi,
Dường như thấy, nhưng thực ra không thấy;
Chẳng hình thức nào mang vào tim ấy
Mọi chim, hoa, hình dáng đã khoá ngăn;
Những vật dụng cũng chẳng có trong tâm,
Tầm quan sát đã không còn nắm bắt;
Nếu thấy cảnh tục hay đàng hoàng nhất,
Ưu ái ngọt ngào hay thứ khùng điên,
Núi hay biển cả, ban ngày hay đêm,
Quạ hoặc bồ câu, dạng em thích ứng.
Không đủ khả năng, cho em vừa bụng,
Lòng chân thành cũng huyền ảo với anh.