Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 27/01/2024 19:34
All the world’s a stage,
And all the men and women merely players,
They have their exits and entrances,
And one man in his time plays many parts,
His acts being seven ages. At first the infant,
Mewling and puking in the nurse’s arms.
Then, the whining schoolboy with his satchel
And shining morning face, creeping like snail
Unwillingly to school. And then the lover,
Sighing like furnace, with a woeful ballad
Made to his mistress’ eyebrow. Then a soldier,
Full of strange oaths, and bearded like the pard,
Jealous in honour, sudden, and quick in quarrel,
Seeking the bubble reputation
Even in the cannon’s mouth. And then the justice
In fair round belly, with good capon lin’d,
With eyes severe, and beard of formal cut,
Full of wise saws, and modern instances,
And so he plays his part. The sixth age shifts
Into the lean and slipper’d pantaloon,
With spectacles on nose, and pouch on side,
His youthful hose well sav’d, a world too wide,
For his shrunk shank, and his big manly voice,
Turning again towards childish treble, pipes
And whistles in his sound. Last scene of all,
That ends this strange eventful history,
Is second childishness and mere oblivion,
Sans teeth, sans eyes, sans taste, sans everything.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 27/01/2024 19:34
Cả thế gian là một tuồng sân khấu,
Đàn ông đàn bà là kẻ lên chơi,
Lối vào ngõ ra đã chỉ rạch ròi,
Đàn ông thời đại chơi nhiều màn nhé,
Từ lên bảy. Lúc đầu là đứa bé,
Khóc oe oe y tá ẵm trên tay.
Rồi, thành học sinh than chiếc cặp dày
Và mặt sáng giới, bò như con ốc
Không muốn đến trường. Người yêu mời mọc,
Ngỡ như thiêu, với bản ballad buồn
Làm người yêu sốc. Rồi một lính trơn
Toàn thề thốt, râu thì loe hoe mọc,
Chợt tự ái, và vội lên hằn học,
Mong kiếm tìm danh lợi bong bóng bay
Ngay trong miệng pháo. Rồi công lý này
Bụng phổng phao, giống con gà trống thiến,
Mắt nghiêm trang còn râu thì chưng diện,
Miệng lưỡi khôn ngoan tính hợp thời trang,
Để nhập vào vai. Thời thứ sáu sang
Vào chiếc quần lót mỏng và trơn lạnh,
Kính trên mũi và bao đai bên cạnh,
Hồn trẻ trung, một thế giới mênh mông,
Chân nhỏ giọng to đầy tính đàn ông,
Quay trở lại trẻ con nên, huýt sáo
Tiếng huýt sáo. Màn cuối cùng hết cả,
Lịch sử cáo chung sự kiện lạ này,
Thường lãng quên là tính trẻ thứ hai,
Không răng, mắt, vị ngon, không mọi thứ.