Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 12/03/2022 20:56, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Minh Sơn Lê vào 12/03/2022 20:58
Poète, dans les cœurs mettre un écho sonore,
Remuer une foule avec ses passions,
Écrire sur l’airain ses moindres actions,
Faire luire son nom sur tous ceux qu’on adore;
Courir en quatre pas du couchant à l’aurore,
Avoir un peuple fait de trente nations,
Voir la terre manquer à ses ambitions,
Être Napoléon, être plus grand encore!
Que sais-je? Être Shakespeare, être Dante, être Dieu!
Quand on est tout cela, tout cela, c’est bien peu:
Le monde est plein de vous, le vide est dans votre âme...
Mais qui donc comblera l’abîme de ton cœur?
Que veux-tu qu’on y jette, ô poète! Ô vainqueur?
— Un mot d’amour tombé d’une bouche de femme!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 12/03/2022 20:56
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Minh Sơn Lê ngày 12/03/2022 20:57
Thi sĩ, trong hồn âm vang sâu sắc,
Khuấy động bao người với cả đam mê,
Viết lên thay cho hành động u mê,
Làm tên tuổi ngự trong lòng công chúng;
Bốn bước chạy từ hoàng hôn đến sáng,
Dân tộc lập từ ba mươi quốc gia,
Chứng kiến địa cầu tham vọng tan ra,
Thì Nã Phá Luân, càng thêm vĩ đại!
Biết gì? Để thành Shakespeare, thành Dante, thành Chúa!
Tất cả điều này, chỉ hãn hữu thôi:
Thế giới này, trống hoác trong hồn rồi...
Ai sẽ lấp đầy vực sâu hồn em nhỉ?
Ném gì đi, hỡi nhà thơ! Người chiến thắng?
“Một chữ yêu rơi từ miệng đàn bà!”