Thơ » Pháp » Théophile Gautier
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 06/04/2022 20:04
Une femme mystérieuse,
Dont la beauté trouble mes sens,
Se tient debout, silencieuse,
Au bord des flots retentissants.
Ses yeux, où le ciel se reflète,
Mêlent à leur azur amer,
Qu’étoile une humide paillette,
Les teintes glauques de la mer.
Dans les langueurs de leurs prunelles,
Une grâce triste sourit;
Les pleurs mouillent les étincelles
Et la lumière s’attendrit;
Et leurs cils comme des mouettes
Qui rasent le flot aplani,
Palpitent, ailes inquiètes,
Sur leur azur indéfini.
Comme dans l’eau bleue et profonde,
Où dort plus d’un trésor coulé,
On y découvre à travers l’onde
La coupe du roi de Thulé.
Sous leur transparence verdâtre,
Brille parmi le goémon,
L’autre perle de Cléopâtre
Prés de l’anneau de Salomon,
La couronne au gouffre lancée
Dans la ballade de Schiller,
Sans qu’un plongeur l’ait ramassée,
Y jette encor son reflet clair.
Un pouvoir magique m’entraîne
Vers l’abîme de ce regard,
Comme au sein des eaux la sirène
Attirait Harald Harfagar.
Mon âme, avec la violence
D’un irrésistible désir,
Au milieu du gouffre s’élance
Vers l’ombre impossible à saisir.
Montrant son sein, cachant sa queue,
La sirène amoureusement
Fait ondoyer sa blancheur bleue
Sous l’émail vert du flot dormant.
L’eau s’enfle comme une poitrine
Aux soupirs de la passion;
Le vent, dans sa conque marine,
Murmure une incantation.
“Oh! viens dans ma couche de nacre,
Mes bras d’onde t’enlaceront;
Les flots, perdant leur saveur âcre,
Sur ta bouche, en miel couleront.
“Laissant bruire sur nos têtes,
La mer qui ne peut s’apaiser,
Nous boirons l’oubli des tempêtes
Dans la coupe de mon baiser.”
Ainsi parle la voix humide
De ce regard céruléen,
Et mon coeur, sous l’onde perfide,
Se noie et consomme l’hymen.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 06/04/2022 20:04
Người đàn bà bí ẩn đây,
Đẹp làm xao xuyến trong ngoài thân tôi,
Đứng im, chẳng một tiếng lời
Nghe từng con sóng tơi bời dạt xô.
Mắt em, cả một trời thơ,
Chan hoà tinh thể hẹn hò thiên thanh,
Đó là tinh tú lung linh,
Sắc màu rực rỡ in hình biển khơi.
Trong cơn mệt mỏi con ngươi,
Nụ cười duyên dáng đánh rơi chút buồn;
Lệ nồng từng giọt rơi tuôn
Làm cho ánh sáng nhạt hơn dần dần;
Hàng mi cong vút ngổn ngang
Vượt qua con sóng lũ tràn ngất ngây,
Lao xao, đôi cánh chớp hoài,
Trên trời xanh ngắt xa ngoài vô biên.
Nước trong xanh thẳm tinh tuyền,
Nơi mà kho báu say men giấc nồng,
Thấy qua làn sóng nước trong
Tách thời vua chúa của giòng Thulé.
Dưới màu xanh lá xum xuê,
Toả ra ánh sáng giữa rêu rong nhoà,
Ngọc ngà Cleopatra
Cạnh Solomon vua nhà Israel.
Vương miện dưới vực hiện lên
Trong ballad bản nhạc nền Schiller,
Không cần thợ lặn nhặt về,
Vẫn đầy ánh chiếu thấy nghe rõ ràng.
Quyền năng ma quái đưa đường
Hướng về vực thẳm trong con mắt này,
Ngực nàng tiên cá trong đây
Harald Harfagar say cả lòng.
Linh hồn tôi, nỗi chất chồng
Khát khao cháy bỏng mà không thể kiềm,
Giữa lòng vực thẳm bay lên
Vào màn đêm tối chẳng tìm thấy đâu.
Ngực trần, đuôi giấu phía sau,
Nàng tiên cá ấy biết bao yêu kiều
Màu xanh chen trắng gợn đều
Dưới làn xanh của sóng triều ngủ yên.
Nước căng như ngực hồn nhiên
Dập dồn tiếng thở trong niềm đam mê;
Gió, trên mặt biển vỗ về,
Thì thầm câu chú mải mê ngàn đời.
“Ôi! Vào lớp vỏ của tôi,
Cánh tay vẫy gọi rã rời ôm em;
Sóng, tan vị chát mặn thêm,
Miệng em, tràn cánh môi mềm mật yêu.
“Trên đầu ta có tiếng kêu,
Biển không hề lặng dặt dìu mênh mông,
Uống vào quên hết bão giông
Trong ly tôi rót nụ hôn mặn nồng.”
Để cho giọng nói ấm lòng
Ánh nhìn êm dịu xanh trong nồng nàn,
Hồn tôi, dưới sóng nguy nan,
Làm màng trinh được dễ dàng khô mau.